*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Linh Hồ Uyển Nhi bị Diệp Hạo đưa đi, Linh Hồ Tinh Phong liên tục thét gào, giận run người.
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì…”, hắn ta gào thét, Linh Hồ Uyển Nhi đang bị thương, nếu như Diệp Hạo chữa trị tốt cho cô ta thì chẳng phải càng giúp hai người đó bồi dưỡng thêm tình cảm sao?
Thế khác nào nói là hắn ta gián tiếp thành toàn cho hai người, hơn nữa bọn họ bên này còn tổn thất rất lớn, đến Linh Hồ Đức Nhân cũng đã chết rồi, hắn ta còn phải đễn chỗ Linh Hồ Tư Không giải thích nữa.
“Đi tìm cho tôi, cho người đi tìm Linh Hồ Ngọc Nhu! Tôi phải giết cái đồ ngu xuẩn đó!”, Linh Hồ Tinh Phong cho rằng sai làm lớn nhất của mình là để cho Linh Hồ Ngọc Nhu qua đó.
Nếu cứ như vậy, chắc chắn Linh Hồ Uyển Nhi sẽ nghĩ rằng do hắn ta ra lệnh, vốn đã có ác cảm với mình, nếu thêm như vậy, chỉ e là lại càng căm hận mà thôi, sao anh có thể không tức được?
Hắn ta cũng không ngờ được là Linh Hồ Ngọc Nhu đã bị ném vào trong hang rắn, bị hàng ngàn con rắn cắn xé, vô cùng thê thảm.
Sâu trong rừng, Diệp Hạo ôm theo Linh Hồ Uyển Nhi đi nhanh, Linh Hồ Uyển Nhi dường như đã ngất đi rồi.
Lúc này anh rất lo lắng, đầu đổ đầy mồ hôi, bởi vì Linh Hồ Uyển Nhi mất máu quá nhiều, thời gian càng kéo dài càng nguy hiểm cho cô ta, mà trên người anh cũng đang bị thương.
Thậm chí cảm giác choáng váng của anh không những không giảm bớt mà càng lúc càng nghiêm trọng hơn, anh vội vã tìm bệnh viện hoặc phòng khám để cứu chữa cho Linh Hồ Uyển Nhi.
“A…”
Diệp Hạo thét
lên một tiếng, đầu lưỡi chảy ra máu, anh cố nhịn đau cắn vào đầu lưỡi để bản thân tỉnh táo hơn chút.
Thành phố Côn, tỉnh Vân, trong phòng tổng thống của khách sạn Vân Thiên, Hàn Tuyết vẫn chưa ngủ. Ngày mai cô phải đi Tây Tạng rồi nên trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Cô không biết phía bắc cao nguyên Tây Tạng sẽ hoang vắng, nghèo khổ đến mức nào, có phải vô cùng nguy hiểm và đầy khó khăn hay không, thậm chí có thể tìm thấy thứ cô cần hay không thì vẫn còn là ẩn số.
Nhà họ Lý kinh doanh ở thành phố Côn đã gần trăm năm, cho dù gặp phải biến cố lớn cũng không thể sụp đổ được, hơn nữa bọn họ ở Tây Tạng còn có quyền lợi to lớn.
Nhưng dù là như vậy, Lý Thanh Dương cũng chỉ mới nghe qua quả Phật Tâm. Nghe nói ở Tây Tạng có một vị Lạt Ma của một ngôi chùa Phật giáo là chùa Đạt Mẫu từng tìm được quả Phật Tâm, đương nhiên đây cũng chỉ là lời đồn mà thôi.
Nhưng cho dù thế nào, Hàn Tuyết cũng phải đi thử một lần, những ngày qua, cô không chỉ rèn luyện cơ thể, mà còn cùng Long Linh học một số kỹ năng chiến đấu như học bắn súng, nghiễm nhiên rèn luyện khiến bản thân trở thành một “nữ hán tử”.
Trong tay cô là một khẩu súng lục màu bạc tinh xảo, đây là thứ mà lúc ban đầu khi ở du thuyền Diệp Phàm đã đưa cho mình để phòng thân.