"Tôi đến ngôi làng trên núi này để chữa bệnh cho mọi người, không ngờ rằng chưa chữa khỏi được bệnh, thì mình đã mắc bệnh. Chính bà cụ của cậu đã dùng các loại thảo dược để cứu tôi. Sau đó, tôi ở lại ngôi làng trên núi này”.
“Đất nước sẽ phát triển ngày càng tốt hơn. Nhiều ngôi làng ở những vùng núi xung quanh đều đã chuyển đi và trở thành những ngôi làng hoang. Chỉ có ngôi làng này còn một số người già ở lại và không muốn rời đi”.
"Tôi già rồi, không muốn phải di chuyển nữa, nên cứ cách một khoảng thời gian tôi lại đến cửa hàng thuốc để chữa bệnh cho mọi người trong làng. Một số người đã từng được tôi chữa trị cho thỉnh thoảng sẽ đến và cho tôi một ít tiền để mua thuốc”.
Ông cụ cười giòn tan, Diệp Hạo nghe xong ngạc nhiên không thôi, đây là một ông cụ chí công vô tư, đáng để anh ngưỡng mộ từ đáy lòng!
“Ông, Diệp Hạo thực sự vô cùng cảm ơn ông, đợi cháu đi ra ngoài rồi, thì sẽ gửi cho ông một chút tiền”, Diệp Hạo trịnh trọng nói.
“Haiz, cậu nói cái gì thế, tôi cứu cậu lại không phải là vì tiền, đừng có nói những lời như thế”.
Ông cụ có chút không vui, Diệp Hạo nhanh chóng cười nói: "Ông à, ông hiểu nhầm rồi. Cháu có thể bổ sung thêm một số thiết bị y tế. Trong thôn có rất nhiều người già, huyết áp dễ tăng cao, những thiết bị đó đều là thiết yếu cả...”.
Diệp Hạo giải thích một lượt, ông cụ lắc đầu cười: "Tên nhóc cậu có tấm lòng là tốt rồi, nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở cậu một chút, nhớ làm việc đàng hoàng đừng có giở trò bất chính gì”.
Ông cụ nói xong thì đứng lên: “Tôi đi xem bà lão làm cơm xong chưa”.
Ông cụ đi ra ngoài, Diệp Hạo bất lực nở nụ cười, ông chắc cũng đánh giá anh khá tốt
nên mới nhắc nhở một câu kia. Còn trước đó thì trong mắt ông chỉ toàn lại sự cảnh giác.
...
Tại thành phố Khôn, tỉnh Vân, Hàn Tuyết và những người khác đã sẵn sàng lên đường. Một chiếc xe việt dã bảy chỗ đã được chuẩn bị sẵn và người dẫn đường mà Lâm Thanh Dương tìm được cũng đã đến.
“Chào mọi người, tôi là Zado”, người dẫn đường là một chàng trai trẻ, hơi gầy và nhút nhát, hai má đỏ rực.
“Chào cậu, tôi là Hàn Tuyết...”, Hàn Tuyết lễ phép mà bắt tay với cậu ta, tiếp theo là Long Linh...
Sắc mặt Zado lại đỏ rực lên, cứ như thể là lần đầu tiên được bắt tay người phụ nữ đẹp như thế, mà lại một lần được bắt tay hai người.
Thấy cậu ta đỏ mặt thì Long Linh thấy vô cùng thú vị: “Này, sao mặt cậu lại đỏ thế”.
“A... Tôi... Tôi”, Zado đột nhiên bị hỏi thế thì cả mặt lại đỏ bừng lên nữa, thêm cả việc tiếng phổ thông không được trôi chảy cho lắm, nên lại càng lắp bắp nói không ra lời.
Âu Dương Ngọc Quân cạn lời: “Cô đừng có bắt nạt người ta nữa, cứ như nữ hán tử không bằng”.
“Zado, đừng để ý đến cô ta nữa, chúng ta lên xe thôi”, Âu Dương Ngọc Quân giải vây cho cậu ta rồi đi qua kéo cửa bên cạnh ghế phụ lái ra, ngồi vào trong.
Sau khi Âu Dương Ngọc Quân ngồi xuống thì sắc mặt Long Linh thay đổi, Lý Thanh Dương cười nói: "Chị Tiểu Long, đừng coi thường Zado. Tuy rằng cậu ta còn trẻ tuổi, nhưng hiểu rất rõ về Bắc Tây Tạng, hơn nữa thân thủ của cậu ta người thường khó mà đến gần được”.