*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba người vừa bước lên cửa xe, cửa xe vừa mới đóng lại, mỗi người lộ vẻ mặt hung ác, tay rút ra con dao dài sắc bén.
Kẻ cướp đường?
Vậy mà họ gặp ăn cướp đường, nếu tài xế không dừng lại thì sẽ xông tới.
Nhưng tài xế đâm tới đụng phải một người giống như chạy không kịp.
"Chát!"
Một tên đầu trọc đô con giơ tay tát vào đầu tài xế: "Ngơ ngác cái gì, con mẹ nó, lái xe nhanh lên, tốc độ không thể vượt quá năm mươi sao, nhanh lên đi!”
Bị mũi dao chĩa vào người, tài xế không dám nói bậy, nhanh chóng khởi động xe.
Đường núi này không bằng phẳng, lại ít xe, dù có đông người đi đường cũng không sợ, dù sao sau khi cướp xong, bọn họ xuống xe đi thẳng vào trong núi.
“Ba anh em tụi tao vừa mới ra tù, tiền bạc eo hẹp nên muốn vay mượn chút tiền tiêu xài. Con mẹ nó, ngoan ngoãn đưa cho tao!”, tên đô con đứng ở phía trước nhất nở nụ cười tàn nhẫn khiến ai cũng phải sợ hãi, mọi người chỉ có thể hối hận bản thân làm sao mà xui xẻo thế này.
Một số người ra ngoài làm việc còn đỡ, một vài người vào núi cắm trại dã ngoại để tìm về với thiên nhiên mang vẻ mặt khổ sở, bọn họ không phải người miền núi đi làm việc, trong tay đều có rất nhiều tiền bạc.
Một vài phụ nữ và trẻ em nhát gan sợ hãi đến bật khóc, Diệp Hạo ánh mắt híp lại, vỗ nhẹ vào eo nhỏ của Linh Hồ Uyển Nhi, khiến cô ta trừng mắt.
Diệp Hạo không cần biết thái độ
của cô ta như thế nào, nhỏ giọng nói: "Mau vùi đầu vào trong ngực của tôi!"
“Tại sao?”, Linh Hồ Uyển Nhi nghiến răng, tên khốn này lại muốn lợi dụng cô ta?
“Cô xinh đẹp như vậy, những tên cướp này tuyệt đối không nhịn được. Để tránh đi những phiền phức không cần thiết, nghe lời đi!”. Giọng Diệp Hạo rất nhẹ nhàng dịu dàng. Linh Hồ Uyển Nhi không tin tưởng, còn trừng mắt anh, cô ta nhéo eo anh một cái làm cho Diệp Hạo hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ là cô ta vẫn thành thật vùi đầu vào ngực Diệp Hạo, mùi thơm thoang thoảng của phụ nữ khiến cái chỗ đó Diệp Hạo suýt đã dựng đứng.
Song, điều này làm cho anh mừng rỡ trong lòng, có phản ứng là được, chứng minh còn xài ổn.
"Nhanh lên, bỏ hết tiền vào túi! Ở đây không có chú cảnh sát nào cứu được tụi mày đâu, cẩn thận dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra đó!"
Một tên đô con cầm dao đe dọa, một tên cướp đầu chuột bắt đầu hành động, lúc đụng phải một số phụ nữ, bất kể đẹp hay xấu, gã này đều lợi dụng sờ mó người ta.
Điều này làm những người phụ nữ này nghiến răng nghiến lợi, trên khuôn mặt đầy sự nhục nhã nhưng không ai dám chống lại mũi dao sắc bén chói lóa kia.