*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiêm tinh học là bảo vật quan trọng của Phật giáo Tây Tạng, kham bố Phổ Đà nói xong, vẻ mặt Đức Tán Thượng Sư liền trở nên nghiêm trọng.
“Nhưng chúng ta phải giải quyết ba người bên ngoài như nào?”
Ba người bên ngoài, trừ Zado ra thì dù là Âu Dương Ngọc Quân hay Long Linh, họ đều cảm thấy chắc chắn không phải người bình thường.
Không thể hấp tấp xua đuổi họ được, hơn nữa vì họ không tín Phật, cho nên những lời khuyên can, giáo điều không thể tẩy não được họ.
“Bọn họ đến tìm quả Phật Tâm, vậy thì cho họ quả Phật Tâm!”, kham bố Phổ Đà nói.
“Nhưng, chúng ta làm gì có quả Phật Tâm, hơn nữa cần thí chủ Hàn đích thân đi tìm, sau khi tìm được mới đưa cho họ, chứ không phải tự chúng ta…”, Đức Tán Thượng Sư kinh ngạc.
“Tôi biết, nhưng họ chưa từng thấy quả Phật Tâm, chúng ta dùng cái khác thay thế, dẫn bọn họ vào trong núi tuyết, nếu không ra được thì là do số phận của họ, cũng nói lên thí chủ Hàn có duyên với Phật giáo của chúng ta…”
“Kham bố, nếu làm như vậy là chúng ta sẽ vi phạm giáo lý, chúng ta…”
“Đức Tán Thượng Sư, Phật nói ta không vào địa ngục thì ai vào, các giáo phái lại sắp tổ chức cuộc thi biện kinh rồi, chúng ta phải đánh thức kham bố Tùng Thành, để chùa của ta trở thành ngôi chùa lớn thứ năm ở Bắc Tạng”, kham bố Phổ Đà âm trầm nói.
Đức Tán Thượng Sư im lặng, nặng nề gật đầu: “Được, để tôi sắp xếp chuyện này…”
“Nhớ là phải nhanh lên, tốt nhất là trước tối ngày kia phải dẫn họ vào trong núi tuyết”.
…
Khu vực Thần Nông Giá, hai người Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi đến chợ dược liệu mua một bao dược liệu to đùng, sau
đó về nấu, chuẩn bị ngâm thuốc.
Trong một biệt thự riêng, hai người Diệp Hạo thuê luôn cả cái biệt thự ở mấy ngày, bởi vì ở khách sạn không tiện ngâm nước thuốc.
Hai cái thùng gỗ lớn được đặt trong hai phòng khác nhau, Diệp Hạo đang nấu thuốc ở phòng bếp, một nồi nấu nước, một nồi hầm thuốc.
Mùi thuốc bắc hắc mũi lan tỏa khắp căn bếp, sau khi làm xong xuôi hết thì đã là hai tiếng sau.
Khi đã đổ đầy các loại dược liệu khác nhau vào hai thùng gỗ, Diệp Hạo nhướn mày, nhìn Linh Hồ Uyển Nhi hi hi cười: “Nhớ nhé, đừng có mà nhìn lén tôi đó!”
Bịch!
Vừa dứt lời, Diệp Hạo nhanh chân đóng cửa lại chặn đứng chiếc thìa đang phi nhanh đến.
“Vô liêm sỉ!”, Linh Hồ Uyển Nhi tức tối, đi lên khóa cửa lại, kéo cả rèm cửa sổ.
Cô ta cởi quần áo ra, để lộ cơ thể đẹp tuyệt vời làm điên đảo chúng sinh, đáng tiếc trên lưng có một vết sẹo dài, phá hỏng tấm lưng hoàn mỹ như thế.
Ngâm mình trong thùng gỗ, cơ thể Diệp Hạo bắt đầu vận chuyển tâm pháp kỳ lạ, thậm chí anh còn cảm nhận được rõ ràng dược tính đang tiến vào cơ thể của mình.
“Sức khỏe tốt rồi, mình phải mau chóng đến Bắc Tạng…”, Diệp Hạo lẩm bẩm, tuy vẫn cười đùa tí tởn, nhưng anh có một cảm giác nóng ruột, muốn nhanh chóng đến Bắc Tạng tìm quả Phật Tâm, tìm lại ký ức bị mất.