Người đàn ông đảm bảo, rồi Trương Hổ vẫy tay một cái, hơn 10 người từ trong hai chiếc xe Van đi xuống, người nào người nấy đều cầm ống thép trong tay, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Những người đi đường nhao nhao nhìn về phía bên này, người đàn ông dẫn theo đám người đó tiến vào trong cửa hàng 4S, hai người Diệp Hạo đang ngồi uống trà trên sofa, đợi xe được rửa sạch sẽ thì họ có thể đi được rồi.
“Chào anh, xin hỏi anh cần...”
“Khốn khiếp, anh em của ông đây bị đánh, không liên quan gì đến cửa hàng các người, cẩn thận tôi đập luôn cả cửa hàng đấy”.
Nam nhân viên bán hàng của cửa hàng 4S vừa nói một câu, liền bị dám anh em của Trương Hổ đẩy qua một bên, anh ta không dám nói thêm câu nào nữa.
Động tĩnh lớn thế khiến cho tất cả những người trong cửa hàng bao gồm cả hai người Diệp Hạo quay sang nhìn.
Ngay lúc này, một người đàn ông mặc vest vội vàng chạy tới, bảng hiệu trên ngực ghi chữ "Quản lý", Trương Hổ là một tên đại ca có tiếng ở thành phố này nên anh ta cũng không xa lạ gì.
“Hổ gia, anh từ xa đến thăm, không biết có ai chọc giận anh sao?”, người quản lý nhẹ nhàng nói.
Trương Hổ đứng ở giữa nhưng cũng không mắng chửi gì, dù gì những người mở được cửa hàng 4S đều có thực lực cả, hơn nữa hắn ta cũng rất quen thuộc với ông chủ cửa hàng này: “Người anh em của tôi bị đánh, đến đây bắt người".
Người quản lý lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải cửa hàng của bọn họ, hoặc là nhân viên trong cửa hàng chọc giận Trương Hổ thì sẽ dễ dàng xử lý, về phần có phải là khách hàng của cửa hàng hay không, thì không phải là trách nhiệm của anh ta.
“Hổ gia bình tĩnh, mong anh hiểu cho tôi một chút, mời các anh ra bên ngoài giải quyết, xong chuyện, tôi mời khách được không?”, người quản lý cười nói.
“Yên tâm
đi, Hổ gia tôi có chừng mực”, Trương Hổ vỗ vai anh ta, người quản lý đó lùi sang bên cạnh, một đám người đi theo người đàn ông đó đến trước mặt Diệp Hạo.
“Tên nhóc, Hổ gia đến rồi, lần này không đánh cho mày tàn phế thì tao theo họ mày”, người đàn ông nói một cách hung dữ.
“Haha, tao không có đứa cháu nào bất hiếu như mày”.
Diệp Hạo bình tĩnh lên tiếng, đối mặt với đám đông khí thế hung hãn cũng không lộ ra một chút rụt rè.
Lời nói của anh ta khiến đại sảnh nhất thời rơi vào im lặng, sau đó là một mảnh náo động.
Thằng nhóc này là đang giả bộ hay là thực sự không biết sống chết?
Không nhìn thấy một nhóm người đứng sau người đàn ông, còn có Hổ gia kia, ngay cả quản lý của cửa hàng 4S cũng đang khách khí như một con chó sao.
Người đàn ông nghe xong lời nói của Diệp Hạo, lập tức không kìm được tức giận mà quát: “Nhóc con, đừng tưởng rằng học qua hai năm võ công liền có thể không coi ai ra gì, cút khỏi đây ngay”.
Diệp Hạo cười nhạt, quay đầu nói với Linh Hồ Uyển Nhi: “Đợi tôi vài phút, sẽ trở lại ngay thôi”.
“Đợi đã!”
Linh Hồ Uyển Nhi vừa muốn mở lời thì một giọng nói mạnh mẽ truyền đến, chính là lão đại của nhóm người này, Trương Hổ.
Trương Hổ duỗi tay vuốt vuốt đầu hói của mình, tỏ ra vô cùng phô trương: “Vị tiểu thư này, cô có muốn cùng tôi uống một ly không? Tôi có thể bỏ qua cho bạn của cô”.
“Hổ gia…”, sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, Hổ gia ý là muốn buông tha cho Diệp Hạo sao?