*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Coi như cô độc ác, mọi việc đều nghe theo cô, chúng ta trước đi nơi nào?”, Diệp Hạo bất lực nói.
“Nagqu, trong những năm gần đây, có một vài tung tích của quả phật tâm, tất cả đều ở khu vực Nagqu, phía bắc Tây Tạng”, Linh Hồ Uyển Nhi đáp.
Nagqu cách Thần Nông Giá nơi họ đang ở gần 3000 km, lái xe cũng mất ít nhất ba ngày, nếu điều kiện đường xá không tốt thì sẽ mất ít nhất bốn hoặc năm ngày.
“Được, vậy thì tới Nagqu!”, Diệp Hạo hét lên, vẻ mặt rất phấn khích, chỉ cần tìm được quả phật tâm, anh sẽ có thể lấy lại ký ức đã mất.
...
Lúc này, chùa Đạt Mẫu, khu vực Nagqu bắc Tây Tạng, Hàn Tuyết đang ở trong phòng tụng kinh, tiếng niệm kinh rầm rì trang nghiêm.
Hàn Tuyết cảm thấy bản thân như đang ở trong phật hải, những phật giả đầy trời đang vì cô mà tụng kinh, cảm giác quy y ngã phật kỳ diệu tràn ngập trong trái tim cô.
Đột nhiên, Hàn Tuyết giật mình toát một thân mồ hôi lạnh, bản thân đây là xảy ra chuyện gì, sao có thể có suy nghĩ như vậy?
Cô muốn tìm quả phật tâm để tìm lại ký ức cho Diệp Hạo, làm sao có thể quy y ngã phật, trở thành một ni cô đây?
Ở một góc, có hai nhà sư đang đứng đó, nhìn thấy Hàn Tuyết bỗng nhiên mở mắt, cơ thể khẽ run bừng tỉnh liền thở dài một hơi.
Nếu Zado ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc, hai người chính là Đức Tán Thượng Sư và người vẫn luôn chưa từng xuất hiện- kham bố Phổ Đà (phương trượng trụ trì).
"Lại thất bại, đây đã là lần thứ ba rồi, nếu như cô ấy vẫn không thể đắm chìm trong Phật âm, vậy chỉ có giam cầm cô ấy lại, rồi mới nói đến chuyện khác”.
Nghe vậy, kham bố Phổ Đà lắc đầu: “Đức Tán, lấp chắn không bằng khai thông, tại sao chúng ta phải giam cầm cô ấy?"
“Có thể dẫn một mình cô ấy đi tìm quả phật tâm, vậy quả phật tâm chỉ có cô ấy mới có thể tìm được, tuy rằng hiện tại không có cách nào quy y ngã phật, nhưng ngày đêm tụng kinh cũng đạt được một chút hiệu quả”.
“Đúng rồi, khi nào thì dẫn dụ ba người kia tới núi tuyết, ông đã sắp xếp xong chưa?"
“Hai ngày nữa có thể hành động rồi, tôi đang có một kế hoạch mới, nhưng chuyện này cần sự hợp tác của Hàn thí chủ, tôi đi giải thích cho cô ấy một phen", Đức Tán thượng sư nói ngắn gọn với kham bố Phổ Đà liền đi về phía Hàn Tuyết.
Kham bố Phổ Đà rời đi, Đức Tán thượng sư bước tới chỗ
Hàn Tuyết, trong lòng Hàn Tuyết lúc này vẫn kinh ngạc không thôi.
Thấy Đức Tán thượng sư, Hàn Tuyết vội vàng hành lễ, ông ta duỗi tay vờ đỡ lấy cô rồi ngồi xuống đệm hương bồ đối diện: “Hàn thí chủ, lục căn của cô không tịnh, không thể chìm mình vào trong phật âm, cô hiện tại có thể đọc thuộc lòng kinh luật này không?”
Nghe vậy, Hàn Tuyết lập tức xấu hổ, chỉ yêu cầu cô học thuộc một quyển, tức là ba trăm câu, nhưng mỗi lần tới thời khắc mấu chốt, cô lại có một cảm giác kỳ diệu của quy y phật môn.
Khi cảm giác này xuất hiện cũng là lúc cô nhớ rõ nhất, nhưng sẽ luôn không thể giải thích được mà bị xao động, tự mình thức tỉnh.
“Đức Tán thượng sư, tôi mới chỉ nhớ được một trăm bảy mươi câu, còn thiếu một trăm ba mươi câu nữa”.
Đức Tán thượng sư lắc đầu: “Ngày mai là thời gian ba ngày, nễu vẫn không thể học thuộc lòng quyển sách này thì chính là vô duyên với nhà phật, các người chỉ có thể rời đi!”
Rời đi?
Hàn Tuyết nháy mắt gấp gáp: “Đức Tán thượng sư, tôi biết đó là nguyên nhân của mình, thầy có thể bằng lòng cho tôi thêm hai ngày nữa không? Tôi nhất định sẽ học thuộc hết”.
Đức Tán thượng sư cười khẽ không nói, cầm lấy nửa bát nước bên cạnh đổ xuống sàn: “Hàn thí chủ, cô đã nhìn thấy chưa?”
Hàn Tuyết thoáng sửng sốt: “Nước, đổ trên mặt đất”.
“Không sai, nước đã đổ đi, đã đổ rồi còn có thể lấy lại được không?”
Hàn Tuyết lắc đầu, Đức Tán thượng sư cười nhạt: “Thời gian này cũng giống như nước, đã trôi qua thì chính là đã trôi qua…”
Lông mày Hàn Tuyết nhíu chặt, học thuộc lòng kinh văn trong thời gian ba ngày là quá ngắn, trong lòng cô tràn đầy sự không cam tâm.
Nhưng lúc này Đức Tán thượng sư lại mỉm cười nói tiếp: “Nhưng, Phật tổ có tấm lòng từ bi, phật tâm, phật tính, phật duyên của Hàn thí chủ là thứ tôi đã thấy được trong những ngày qua, nếu như có thể thành tâm lễ phật, có trái tim nhân ái có lẽ có thể vì người khác mà chỉ ra một con đường sáng rõ!”