*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đương nhiên là được!”, Đức Tán Thượng Sư gật đầu đồng ý.
Đây là âm mưu, ông ta tin vào tính toán của mình, nếu không muốn lừa mấy người Âu Dương Ngọc Quân vào núi tuyết thì không có dễ dàng như vậy.
Mấy người Âu Dương Ngọc Quân vẫn luôn đứng đợi ở bên ngoài phòng tụng kinh, lúc này có một lạt ma đi đến nói với họ Hàn Tuyết muốn gặp họ.
Hai người Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh vui mừng, vội đi cùng lạt ma đó, giờ đây trong phòng tụng kinh chỉ còn lại một mình Hàn Tuyết.
“Tiểu Tuyết sao rồi, đã nhớ hết kinh văn chưa?”, vừa bước vào phòng, Long Linh đã vội hỏi.
Hàn Tuyết ảo não cười: “Một quyển Kinh Luật gồm ba trăm dòng, mới nhớ được một trăm bảy mươi dòng thôi”.
“Khó thế à…”, Long Linh cầm quyển kinh văn trước mặt cô lên, lật giở xem một hồi rồi đặt xuống: “Cô giỏi thật đấy, tôi mà nhớ được mười dòng là đã tốt lắm rồi, hòa thượng kia nói cô có Phật tâm, xem ra đúng là thật đấy!”
Âu Dương Ngọc Quân cũng cầm lên xem, lắc lắc đầu đặt xuống: “Chị dâu, căn bản không thể nhớ nổi đâu, hay là chúng ta cứ vào núi tìm đi, nói không chừng những dân du mục ở đó sẽ biết”.
“Không được đâu anh Âu Dương, Bắc Tạng rất rộng lớn, hơn nữa nơi nào cũng phủ đầy tuyết, nếu mà đi lạc thì sẽ vô cùng nghiêm trọng”, Zado đứng một bên nhanh chóng nói.
“Vậy phải làm sao?”
Long Linh không vui: “Tôi thấy ông hòa thượng kia không muốn nói đấy, còn tìm nhiều lý do như vậy”.
“Chị Long, Đức Tán Thượng Sư đức cao vọng trọng, ông ấy sẽ không nói dối đâu”,
Zado nói, cảm thấy Long Linh có chút vô lễ.
“Zado nói đúng đấy, tôi có chuyện muốn nói với mọi người, mọi người nghe xem có được không”, Hàn Tuyết nói.
Sau đó cô nói cho họ nghe những lời Đức Tán Thượng Sư nói với cô, nghe xong ba người kinh ngạc tột cùng, đặc biệt ánh mắt Zado nhìn Hàn Tuyết đã thêm phần kính trọng.
Thậm chí còn vái Hàn Tuyết một cái, Hàn Tuyết lập tức cạn lời, vội đỡ cậu ta dậy.
Long Linh phì cười: “Tiểu Tuyết, không phải ông hòa thượng kia muốn cô xuất gia làm ni cô đấy chứ?”
“Nếu cô mà thành ni cô thì chỉ sợ tên Diệp Phàm sẽ dỡ ngôi chùa này luôn mất, ha ha ha…buồn cười chết thôi…”, Long Linh bật cười lớn.
Chùa Đạt Mẫu là một ngôi chùa lớn, trong này có ni cô, tuy là không nhiều lắm, lời của Long Linh cũng khiến Hàn Tuyết tức cười.
“Chị Long, chị Hàn, em cảm thấy có khi Đức Tán Thượng Sư nói thật đấy, bọn họ rất hiểu Phật pháp, sẽ không nói dối đâu”, Zado nhỏ giọng nhắc nhở.
“Thật cái đầu em ý!”
“Em muốn làm hòa thượng như thế, sao không xuống tóc luôn đi, làm chú tiểu tốt biết bao, không phải lo cơm ăn áo mặc”.
Long Linh nhéo tai của Zado, mặt cậu ta lập tức đỏ bừng lên ngại ngùng.
“Được rồi, đừng đùa nữa!”