*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bọn họ đã dựa vào quẻ chiêm tinh đã nhiều ngày, đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đã đợi được ngày Hàn Tuyết đến, cho dù thế nào cũng phải giữ cô ở lại.
Tại thành phố Cảng, do lệch múi giờ, nên bây giờ ở đây đã là buổi tối, trăng sáng vằng vặc, cùng bầu trời đầy sao.
Trong một trang trại nhỏ nằm sâu trong núi Bắc Manh, một ông cụ đầu tóc bạc phơ đang nhìn sao trời để suy đoán.
Sau một hồi suy luận, nét mặt của ông ta chợt nghiêm lại. Ngồi bệnh cạnh ông cụ còn có một người đàn ông trung niên khác, nếu như Hàn Tuyết ở đây, nhất định sẽ phải kinh ngạc thốt lên.
Người đàn ông trung niên này chính là Diệp Phù Sinh, bố của Diệp Phàm. Thấy sắc mặt ông cụ nghiêm lại, sắc mặt của Diệp Phù Sinh cũng trở nên khó coi theo.
“Ông già, có phải đã tính ra điều gì rồi?”
Một lúc lâu sau, giọng của ông ta trầm xuống: “Có cả hoạ và phúc, thằng nhóc chết tiệt kia không có chuyện gì đâu, nhưng bên phía vợ của nó thì không được tốt cho lắm”.
“Dám động tới con dâu tôi?”
Bất chợt Diệp Phù Sinh toát ra sát khí: “Nếu mấy con lừa đầu trọc đó dám động tới con dâu tôi, tôi sẽ bắn thẳng lên lửa cho nổ tung chùa của bọn chúng luôn!”
Ông cụ cười trừ: “Đám hoà thượng đó không làm gì cô ấy đâu, nhưng Phật giáo vùng Tạng vô cùng thần bí, có mấy người, ngay cả tôi đây còn phải nhún nhường vài phần, song may mà bọn họ đi tới Nagqu Bắc Tạng, cho nên vẫn còn tốt chán”.
“Nguy hiểm là, nếu làm không tốt, thì coi chừng đứa con dâu này của ông sẽ xuất gia thành ni cô luôn”.
“Rầm!”
Ông cụ vừa dứt lời, Diệp Phù Sinh liền đứng bật dậy, đập bàn rầm
một cái: “Bọn họ dám!”
Diệp Phù Sinh giận điên người, cứ thế đi đi lại lại mấy vòng: “Ông già, tôi phải đi Bắc Tạng, tôi lo tới lúc đó thằng nhóc này không xử lý được”.
“Ông nói như vậy nghĩa là định dọn sẵn đường cho nó đi sao, tới lúc đó...”
“Ông già, điều ông nói tôi biết, nhưng thằng nhóc này nếu thật sự mà phát điên lên, tôi sợ có thể nó sẽ gây ra trận đại chiến luôn, tôi vẫn nên đi thì hơn”.
Diệp Phù Sinh quyết định đi tới Bắc Tạng một chuyến.
Ông cụ tóc trắng ngán ngẩm lắc đầu: “Tuỳ ông, nhưng đừng làm gì quá là được!”
Thời gian dần trôi, chớp mắt đã qua hai ngày, hôm nay lạt ma trong chùa Đạt Mẫu vác hành lý trên vai, dẫn nhóm người của Âu Dương Ngọc Quân đi vào trong núi.
Đã nhiều ngày như vậy, bốn vị lạt ma theo lời chỉ vị trí đại khái của Đức Tán Thượng Sư dẫn bọn họ đi về phía trước.
“Mọi người chú ý an toàn, một khi có nguy hiểm gì thì chạy lùi về phía sau ngay, quả Phật Tâm không quan trọng bằng sự an toàn của mọi người đâu!”, trước khi đi, Hàn Tuyết đã nhắc lời này với nhóm của Âu Dương Ngọc Quân.
Quả Phật Tâm tuy rất quan trọng, nhưng nếu vì vậy mà để bọn họ bị thương thì cho dù Diệp Phàm của khôi phục lại trí nhớ, thì anh cũng sẽ trách cô.
“Chị dâu yên tâm, bọn em tự biết lượng sức!”, Âu Dương Ngọc Quân nói.