*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ngọc Quân, chỗ này rất kỳ lạ, la bàn không hoạt động luôn rồi...”, trong lúc mọi người đang đi, Long Linh chợt thấp giọng nói.
Nếu như không có la bàn hay vật tham chiếu sẽ rất dễ bị lạc trong núi tuyết.
Từ trường trong này mạnh hơn bên ngoài, Âu Dương Ngọc Quân liền lấy la bàn của mình ra nhìn, tình trạng cũng giống y hệt, cậu ta nhìn sang phía Zado: “Zado, trong này không dùng được la bàn, thì chúng ta đi vào theo hướng nào?”
Zado nhìn mặt trời, bởi vì sự phản xạ ánh mặt trời trong tuyết, nên khiến cậu ta bị đau mắt, sau khi lẩm bẩm một hồi, cậu ta cũng không phán đoán ra được.
“Tôi đi hỏi mấy vị lạt ma phía trước...”, Zado chạy về phía trước hỏi, sau đó quay lại.
“Anh Âu Dương, chúng ta đi về phía đông bắc...”
Phía đông bắc?
Âu Dương Ngọc Quân đối chiếu lại với la bàn, nhưng la bàn lại hiển thị là hướng tây.
“Zado, bọn họ làm thế nào mà đoán ra được?”, Long Linh hỏi.
“Không rõ, bọn họ có thuật chiêm tinh đặc biệt, dùng bàn chiêm tinh trong tay rồi tính ra”, Zado giải thích.
Có một vài thứ cậu ta cũng không hiểu, vì nó vô cùng thần bí, hơn nữa mấy vị lạt ma đó cũng không nói nhiều, chỉ đi trước dẫn đường, và bọn họ cũng không biết nói tiếng phổ thông, cho nên gần như không thể nào giao tiếp được.
Trời gần tối, trong núi tuyết bắt đầu nổi gió, vị lạt ma dẫn đường lúc này đã dừng lại, đi tới chỗ Zado nói vài câu.
Zado quả quyết gật đầu, rồi nói lại với Âu Dương Ngọc Quân: “Anh Âu Dương, lạt ma bảo chúng ta tìm một chỗ gần đây để tránh gió, rồi dựng tạm lều”.
Trong núi tuyết đã nổi gió, đêm xuống nhiệt độ ở đây sẽ xuống rất thấp, nếu như không tìm
được nơi tránh gió, sẽ khó lòng mà qua khỏi đêm nay.
Mọi người đi tìm một lượt, rồi tìm thấy mấy tảng đá rất to nhô ra, vừa hay có thể dựng lều ở dưới.
Nhóm của Âu Dương Ngọc Quân mang đầy đủ lều và túi ngủ chuyên dụng để leo núi, còn bốn vị lạt ma có phần đơn giản hơn.
Từ trong ba lô bọn họ lấy ra một tấm túi da chứ không phải một chiếc áo bông, chẳng qua bên trong có một lớp lót lông.
“Anh Âu Dương, đây là da bò Tây Tạng, được lột cả tảng, đừng thấy nó chỉ có một lớp, chứ đắp lên là ấm lắm luôn đấy”, thấy Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh tỏ ra hiếu kỳ, nên Zado liền giải thích.
Loài bò Tây Tạng gần như là loài động vật độc nhất vô nhị ở khu vực Tây Tạng này, cho nên nó còn được coi là điềm lành ở vùng cao nguyên này.
Loài bò Tây Tạng gần như là loài động vật độc nhất vô nhị ở khu vực Tây Tạng này, cho nên nó còn được coi là điềm lành ở vùng cao nguyên này.
Lúc này, Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi cũng đã tới chùa Đạt Mẫu.
Hai người vừa xuống xe, liền nghe thấy tiếng đọc kinh vọng ra từ trong, Linh Hồ Uyển Nhi tháo kính ra, nhưng vẫn choàng một chiếc khăn.
Thứ nhất là vì gió lớn, thứ hai là do Diệp Hạo gắt gao yêu cầu, vì dung mạo xinh đẹp của cô ta dễ mang lại đủ mọi phiền phức lớn nhỏ cho bọn họ.