Hoắc Thanh Thanh lại bị gõ đầu một cái: “Con nhóc này như con cũng dám lo đến chuyện của ta sao, muốn bị đánh à?”
“Hì hì, con chỉ là không nỡ nhìn sư phụ phiền muộn, cũng không nhìn được Phương Dao rào cây sung đó khoe khoang!”
“Được rồi, trời cũng tối rồi, ngủ sớm đi!”, Hoa Vũ Dung khẽ vỗ cô ta một cái.
“Sư phục, tối nay con ngủ với người có được không…”
“Không được, con gái lớn như vậy rồi…”, Hoa Vũ Dung vừa mới mở lời từ chối thì Hoắc Thanh Thanh đã ôm cánh tay bà ta bĩu môi làm nũng khiến Hoa Vũ Dung cũng dở khóc dở cười.
“Con nhóc này, đi thôi, nhớ là không được quấy rối…”
Ngày hôm sau…
Phía bắc Tây Tạng, trong vùng núi tuyết, nhóm người Âu Dương Ngọc Quân đã tỉnh dậy từ sớm. Đêm qua gió to nhưng có mấy tảng đá này chắn gió, họ cũng chịu đựng qua đêm được.
“Không được rồi, không được rồi… anh Âu Dương mau ra đây đi…”, Zado dậy sớm trước, ngay khi Âu Dương Ngọc Quân đi ra khỏi túi ngủ thì Zado đã ở bên ngoài la lớn.
Long Linh vội khác thêm áo bông chui ra khỏi lều vải, gần như là ra cùng lúc, Âu Dương Ngọc Quân vội hỏi: “Zado, sao gấp gáp vậy, có chuyện gì sao?”
“Bốn vị lạt ma kia không thấy đâu nữa rồi, lúc nãy em vừa mới dậy liền đi tìm chỗ đi tiểu, lúc về thì qua bên kia xem thử, không thấy bốn vị lạt ma đêm qua còn nằm bên đó đâu nữa rồi”, Zado lo lắng nói.
“Đều không thấy đâu sao?”, Long Linh bất ngờ hỏi lại, ba người bọn họ vội chạy qua tảng đá lớn bên trái đó.
Họ chạy đến phía trước thì chỉ thấy, trên mặt đất không có gì ngoài mấy dấu chân.
“Bọn họ bỏ lại chúng ta mà chạy rồi sao?”, Long Linh thét lớn, giọng nói tức khắc đã tức giận.
“Không đâu, lạt ma sẽ không làm như vậy, bọn họ đường sá xa xôi
đến cứu giúp người dân, sao lại vứt bỏ chúng ta ở nơi núi tuyết thế này được…”, Zado là người đầu tiên không tin, cậu ta không tin lạt ma sẽ bỏ lại bọn họ.
“Còn nói không phải, em ngốc à, không thấy đã biến mất đi rồi sao?”, Long Linh ngay lập tức quay qua la mắng anh ta.
“Chị thấy em sùng đạo đến độ não cũng hư rồi, không phải cứ tin Phật thì là người tốt đâu”. Nơi núi tuyết như vậy, đến la bàn của bọn họ cũng chỉ sai, bây giờ đang ở đâu cũng chẳng biết rõ chính xác, sao Long Linh lại không tức giận cho được.
Cô ta nói như vậy, Zado rất muốn cãi lại nhưng đúng là bốn vị lạt ma đúng là đã bỏ đi rồi.
Đương nhiên, trong thâm tâm cậu ta vẫn không tin như vậy. Trong nhận thức của Zado, lạt ma là người có đức hạnh cao thượng, là người tấm lòng từ bi hỷ xả.
“Mọi người nói xem, có khi nào bọn họ đi hóa duyên, hay là chạy đến nơi nào xa xôi nào đó…”
Âu Dương Ngọc Quân cũng không muốn nghĩ xấu bốn vị lạt ma này, nhưng cậu ta không phải thánh mẫu. Mà bốn vị lạt ma này đã dẫn bọn họ đi lâu như vậy, chắc hẳn cũng đã rất mệt rồi, chẳng có lý do gì lại bỏ trốn giữa trời gió lạnh.
“Không thể nào, tôi nói cho cậu biết, họ đã đi rồi. Chắc chắn có âm mưu trong này!”, Long Linh thẳng thừng phản bác.
Ngay sau đó cô ta vỗ đùi một cái, sắc mặt trở nên lo lắng: “Nếu như đây là chuyện do Đức Tán Thượng Sư của chùa Đạt Mẫu gây ra, vậy thì Hàn Tuyết vẫn còn ở đó sẽ gặp nguy hiểm mất”.