*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chú đi tìm cái cô tên Vu Hân Tuệ, chú là bố của Tiểu Tuyết, cô ta không lẽ không đưa tiền cho chú, đợi sau này Tiểu Tuyết quay về, chú giải thích rõ mọi chuyện cho Tiểu Tuyết là được!”, Hàn Húc Đông kích động nói.
Hàn Tại Dần cuối cùng cũng đã lên tiếng, chứng tỏ vẫn còn có hy vọng, Hàn Húc Đông kích động tới mức nắm chặt lấy cánh tay Hàn Tại Dần.
“Tại Dần, nếu chú sợ khó xử, ngày mai tôi có thể chuyển một phần cổ phiếu của tập đoàn Thiên Bảo sang tên của chú, rồi chú mang số cổ phần này tới tìm Vu Hân Tuệ, coi như đặt cọc trước, tôi tin cô ta sẽ đưa tiền cho chú”.
“Anh cả, anh có thể tự mình đi tới đặt cọc trước được mà, nếu như không yên tâm, em có thể giới thiệu, cô gái đó cũng khá tốt”, Hàn Tại Dần nói.
Nghe vậy, Hàn Húc Đông liền tỏ ra ngần ngại: “Tại Dần, không giấu gì chú, tôi cũng đã tới đó rồi, nhưng lần thứ hai tới đã bị người ta đuổi thẳng luôn, hơn nữa cô Vu Hân Tuệ đó có thành kiến với tôi, trước kia Bách Hào không hiểu chuyện, đã nói mấy lời khó nghe với cô ấy, cho nên chú bảo tôi đi, thì càng khó giải quyết”.
“Như vậy sao...”, Hàn Tại Dần cau mày, cuối cùng thở dài nói: “Vậy ngày mai em đi thử xem sao, nhưng anh phải chuyển tập đoàn Thiên Bảo sang tên em, bằng không em sợ khó mà đàm phán thành công”.
Hàn Tại Dần không ngu, tập đoàn Thiên Bảo bây giờ không có tiền mặt, nhưng toà nhà Thiên Bảo đó cũng đáng tiền.
Chỉ có điều bây giờ nhà họ Hàn đang bung bét, cho dù có rao bán, cũng sẽ bị người ta cố ý ép giá, cho nên không bằng cứ để đấy.
Nhưng, đợi tới lúc giao lại toà nhà cho Hàn Tuyết thì sẽ khác, ông ta tin Hàn Tuyết sẽ vận hành rất tốt.
Hàn Húc Đông chợt máy mắt, ông ta cũng chỉ định nói mồm, không ngờ Hàn Tại Dần lại coi là thật.
Song ông ta vẫn coi như không có gì, nói: “Được, ngày mai bọn tôi sẽ đi làm thủ tục chuyển nhượng, đợi tới lúc Bách Hào được thả ra, tôi sẽ để nó tới quỳ gối với Tiểu Tuyết, xin lỗi những chuyện mất dạy nó đã gây ra”.
Hàn Tại Dần chợt bật cười, ba người ngồi hàn huyên một lúc, sau đó Hàn Húc Đông và Hàn Minh Chung ra về.
Ngồi trong xe, Hàn Minh Chung hỏi: “Anh cả, anh thật sự định giao lại tập đoàn Thiên Bảo cho Tại Dần sao?”
“Anh phải biết rằng, Bách Hào bị bắt cũng là do Diệp Phàm gây ra”.
“Hừ, tôi đương nhiên là biết, nhưng bây giờ còn cách gì chứ?”, Hàn Húc Đông lạnh lùng hừ một tiếng, ông ta không can tâm thì làm sao chứ, trước tiên cần phải cứu được Hàn Bách Hào ra trước rồi mới tính tới những chuyện khác.
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Hàn Tại Dần ngẩng đầu nhìn phía góc nhà, ở đó có treo một bức tranh được đóng khung.
Hàn Tại Dần đứng dậy, cầm lấy một cái khăn trắng, tới lau khung tranh: “Tú Cầm à, bây giờ đến
cả anh cả, anh hai cũng tới cầu xin tôi, thậm chí còn quỳ gối trước tôi, nếu như bà có thể nhìn thấy cảnh này, chắc là vui lắm nhỉ?”
“Công ty của Tiểu Tuyết bây giờ làm ăn tốt lắm, trong thời gian ngắn đã trở thành doanh nghiệp có tiếng ở thành phố Cảng, có được những thứ này đều là nhờ sự giúp sức của Diệp Phàm đấy, nếu như bà không cố chấp như thế, thừa nhận những thành tích của Diệp Phàm, thì bây giờ chúng ta có phải an nhàn hưởng tuổi già rồi không, bà nói xem sao lại thành ra cớ sự như vậy chứ?”
Hàn Tại Dần đỏ hoe khoé mắt, tuy Lưu Tú Cầm không phải người tốt, nhưng bà ta lại được gả cho ông ta vào lúc ông ta chịu sức ép nặng nề nhất, nên ông ta vẫn luôn khắc ghi tấm chân tình này.
Nhưng nếu như Lưu Tú Cầm không bị lòng tham làm mờ mắt, chọn đi sai đường, thì bây giờ cũng đâu đến nỗi như thế!
Công Nghệ Tuyết Phàm, Vu Hân Tuệ đang lật giở tài liệu, vừa rồi cô ta lại gọi cho Hàn Tuyết một lần nữa, nhưng vẫn không liên lạc được.
Cô ta cảm thấy rất lo lắng khi thấy Hàn Tuyết đã đi nhiều ngày như vậy, hơn nữa lại còn không liên lạc được.
Nhất là khi Hàn Húc Đông đã đến công ty hai lần, khiến cô ta có cảm giác không tốt, tuy cô ta đã đuổi được một lần, nhưng vẫn luôn có cảm giác Hàn Húc Đông sẽ không chịu từ bỏ.
Một khi Hàn Bách Hào được thả ra, nhà họ Hàn nhát định sẽ lại loạn cào cào lên, không biết tới lúc đó có ảnh hưởng tới Công Nghệ Tuyết Phàm hay không.
...
Trong chùa Đạt Mẫu thành phố Nagqu Bắc Tạng, mấy vị lạt ma đã bỏ rơi nhóm của Âu Dương Ngọc Quân mà trở về chùa.
Bọn họ trong núi tuyết chờ đúng một ngày, xác nhận nhóm của Âu Dương Ngọc Quân không thể ra được, mới yên tâm rời đi.
“Kham bố, bọn họ đã bị lạc, không thể nào thoát ra được!”, một vị lạt ma cung kính nói.
“Được, có thể ra được hay không còn phải xem phúc phần của bọn họ, A di đà phật!”
Kham bố Phổ Đà đã xám hối trước với Phật, cho nên nếu nhóm của Âu Dương Ngọc Quân không ra được và bị chết trong núi tuyết, thì đó cũng là chuyện của bọn họ, chỉ có thể nói phúc phần của bọn họ chưa đủ.
“Đúng rồi Kham bố, lúc chúng tôi đi ra có gặp một đoàn xe cũng đi về phía núi tuyết, nhưng hình như bọn họ đi ngược đường theo một con đường khác!”, vị lạt ma này nhớ lại rồi nói những điều mình đã thấy cho kham bố nghe.