Tại nhà họ Hàn, Diệp Phàm chẳng màng đến những chuyện đang diễn ra xung quanh, còn những lời chế giễu không ngừng vang lên anh lại xem như tiếng chó sủa, không mảy may để ý đến.
"Hừ, chỉ là một thằng ở rễ rác rưởi còn ra vẻ thanh cao gì chứ, nếu như Hàn Tuyết không ký được cái hợp đồng thì khác nào đang vả mặt nó đâu!" "Khà khà, mà dù cho có ký được thật, thì càng mất mặt hơn chứ được gì? Bên trong biệt thự, một vài con cháu trong nhà nhìn Diệp Phàm đứng trước cửa chờ Hàn Tuyết, thỉnh thoảng lại nói vài câu giễu cợt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngoài công vang lên tiếng động cơ xe hơi đỗ lại, Hàn Tuyết bước từ trên xe xuống.
"Tiểu Tuyết, sao rồi?".
Đọc truyện tại ( trùmtruу ện.O RG )
Diệp Phàm lập tức chạy đến lo lắng hỏi.
"Ký được rồi..
Ký với công ty thương mại của chúng ta", Hàn Tuyết vừa nói vừa nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khó hiểu.
Trên đường trở về, Hàn Tuyết vẫn luôn thắc mắc một vấn đề, đó là Tập đoàn Hoàng Minh là sản nghiệp của nhà họ Diệp ở Thủ đô.
Người đàn ông phụ trách hiện tại cũng họ Diệp, dường như cũng đến từ nhà họ Diệp ở Thủ đô, mà trùng hợp là Diệp Phàm cũng họ Diệp.
Điều này khiến cô nghi ngờ Diệp Phàm có phải là người nhà họ Diệp ở Thủ đô không, nhưng sau đó cô đã lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Nếu Diệp Phàm là người nhà họ Diệp ở thủ đô thì làm sao lại có thể ở rể nhà cô được? Vì sao phải chịu đựng nhục nhã suốt hai năm dòng?
Hơn nữa cô biết rõ, Diệp Phàm ẩn cư trong núi, lúc đó cô điều tra rất kỹ, bất kể thế nào cũng không thể là người nhà họ Diệp ở thủ đô được.
“ Sao thế? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?”, Diệp Phàm cau mày hỏi, chẳng lẽ Diệp Trung đã tự ý làm gì mà anh không biết, làm khó Hàn Tuyết sao?
"Không có, chi là vì cảm thấy sao lại dễ dàng như vậy, làm tôi có chút khỏ tin", Hàn Tuyết vỗ nhẹ ngực nói.
"Diệp Phàm, chuyện lần này cảm ơn anh nhé, nếu như không có anh, việc hợp tác lần này chắc chän không thể thành công được, tôi phải giành công lao cho anh, để xerm còn ai dám xem thường anh nữa".
Diệp Phàm lắc đầu nói: "Không cần đâu, anh chỉ có duyên gặp người của Tập đoàn Hoàng Minh một lần, cũng không thân thiết gì lắm, nếu nói ra lỡ như lại nảy sinh chuyên ngoài ý muốn nữa".
"Vả lại anh là người của em mà bất kể là thân thể hay thứ gì đều là của em hết".
"Hừ! Dẻo miệng quả nhỉ!"
Hàn Tuyết liếc mắt nguýt dài một tiếng, bước qua bên cạnh Diệp Phàm đi vào trong biệt thự.
Điều mà cô ngày đêm mong mỏi nhất đó là nhìn thấy được khía cạnh đàn ông của Diệp Phàm, đừng để bị người ta xem thường hay châm biếm nữa.
Dù sao thì cô cũng là phụ nữ, cũng cần có nơi nương tựa, dù cho hôn nhân của họ đã làm cô căm hận Diệp Phàm một thời gian khá dài, nhưng cũng có câu "lâu ngày sinh tình", hận mấy thì quen rồi cũng hoá thành yêu, thói quen của con người là điều đáng sợ tới mức nào cơ chứ! Diệp Phàm và Hàn Tuyết một trước một sau đi vào, vừa vào đến phòng khách thì tiếng ồn ào lập tức im bặt.
"Hàn Tuyết, có ký được không, cháu đừng để bà nội và mọi người thất vọng nha không thì trở thành một đứa bất hiếu đấy!"
"Phải đó, toàn bộ nguồn tài nguyên của nhà họ Hàn để cho cháu tùy ý huy động rồi, nếu còn ký không được hợp đồng, cô nghĩ cháu nên ra khỏi nhà mà tự kiếm sống cho rồi!”
Người nhà họ Hàn mồm năm miệng mười như bắn súng liên thanh về phía Hàn Tuyết, Diệp Phảm đứng ở phía sau nghe được những lời ngu xuân này tức đến muốn bật cười, nhà họ Hàn xuất sắc Có "xuất sắc” hay không thì không biết, chỉ thấy trước mắt là "mồm sắc" lắm rồi đấy, một đám người vô tích sự chỉ giỏi môm mép chèn ép người nhà
Nếu là hồi trước bị sỉ vả như vậy, Hàn Tuyết chắc chắn là nỗi giận, nhưng hôm nay cô lại không như thế.
Nhìn đám họ hàng chỉ biết a dua nịnh hót, Hàn Tuyết đanh mặt lạnh nhạt nói "Làm mọi người thất vọng rồi, đã ký được hợp đồng, hơn nữa lại còn ký vô cùng thuận lợil"
Cả đám người đều kinh ngạc ngậm mồm lại, im ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nhìn chằm chằm hợp đồng Hàn Tuyết lấy từ túi hồ sơ ra, thật sự quá khó tin, không ngờ lại thật sự có thể ký được cái hợp đồng này.
"Sao vậy? Làm gì