Cô sẵn sàng trả giá. Trước đó kham bố Phổ Đà ngỏ ý bảo cô quy y cửa phật trở thành tăng ni, nhưng cô đã kiên quyết từ chối.
Bởi vậy, kham bố Phổ Đà đành nhượng bộ một bước, đề nghị cô ở lại tụng kinh một năm, nhưng Hàn Tuyết cũng từ chối, và chỉ nói rằng nhiều nhất sẽ ở lại đây đọc kinh một tháng, coi như báo đáp ơn chỉ đường đi tìm quả Phật Tâm.
Hàn Tuyết tuy không tin chuyện Minh Vương Khổng Tước của Phật giáo đầu thai chuyển thế, nhưng từ thái độ của kham bố Phổ Đà cũng như các tăng lữ ở đây đối với cô cũng có thể thấy, cô dường như đã trở thành người rất quan trọng ở chùa Đạt Mẫu này.
Kham bố Phổ Đà tỏ vẻ từ bi, nhưng lại đang mở cờ trong bụng, vốn ông ta định khuyên Hàn Tuyết đủ điều để Hàn Tuyết đồng ý cùng các lạt ma đi tìm quả Phật Tâm.
Nhưng xem ra bây giờ không cần nữa, Hàn Tuyết lại tự yêu cầu đòi đi.
Thế nhưng vẫn còn một số việc phải làm, ông ta cùng Đức Tán Thượng Sư ra ngoài thương lượng một lát rồi mới quay lại.
“Thí chủ Hàn có thể làm như ý mình muốn, nhưng trên đường đi, tất cả đều phải nghe theo yêu cầu của chúng tôi, núi tuyết nguy hiểm không giống như những chỗ khác, Đức Tán Thượng Sư sẽ đi cùng cô!”, kham bố Phổ Đà nghiêm túc nói.
“A di đà phật, kham bố thiện tai!”, Hàn Tuyết hành lễ với bọn họ!
“Từ lúc mọi người xuất phát, tôi sẽ cùng tám mươi mốt vị tăng lữ cầu phúc cho mọi người, mong chuyện dữ hoá lành, soi đường cho mọi người!”
Bọn họ đã thương lượng xong, sáng sớm ngày mai xuất phát, còn bây giờ quay về phòng chuẩn bị đồ.
Trong đại điện, nhóm bốn người của lạt ma Đốn Chu đang xám hối trước Phật, vì hành vi nói dối của mình, người xuất gia không được nói những lời gian dối, nếu đã nói thì buộc phải xám hối lỗi lầm của mình.
Đức Tán Thượng Sư cùng kham bố Phổ Đà đang cùng nhau bàn bạc những việc cuối cùng, tuyệt đối không được để Hàn Tuyết đi tìm nhóm Âu Dương Ngọc Quân, và phải
ưu tiên đi tìm quả Phật Tâm trước.
Có được quả Phật tâm thì có thể đánh thức kham bố Tông Thành, tới lúc đó sẽ giữ Hàn Tuyết lại trong chùa, với trình độ tu hành phật pháp của kham bố Tông Thành, việc hoá độ cho Hàn Tuyết trở thành tăng ni cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Càng quan trọng hơn là, bọn họ cũng muốn nhân cơ hội này để đưa chùa Đạt Mẫu trở thành ngôi chùa lớn thứ năm ở Bắc Tạng!
Trong núi tuyết rộng lớn, nhóm của Âu Dương Ngọc Quân đang phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn, đó là bầy sói!
Áo bông của Âu Dương Ngọc Quân đã bị rách bươm, máu ướt đẫm quần áo, thậm chí những giọt máu tươi vẫn đang nhỏ xuống từ đầu ngón tay.
Vì nguồn thức ăn trong núi tuyết rất hiếm, cho nên sói Tạng vô cùng hung dữ, hơn nữa lại cơ thể bọn chúng cũng rất lớn.
Vừa rồi bọn họ đã gặp phải sự tấn công của một bầy sói, những con sói này rất thông minh, lại biết tổ chức bao vây tấn công và chiến đấu hỗ trợ.
Long Linh phải bảo vệ vật tư, không thể để bầy sói cướp đi, chỉ có Âu Dương Ngọc Quân cùng Zado đang chiến đấu với bầy sói, bởi vì bọn họ mặc quá dày cho nên không tiện khi di chuyển.
Cộng thêm bầy sói này quá hung dữ, cậu ta và Zado đều bị thương, song Zado lại bị thương nặng hơn cả, lúc này Long Linh đang băng bó cho Zado.
Không nằm ngoài dự đoán, Long Linh đang không tiếc lời mắng chửi bốn vị lạt ma cùng Đức Tán Thượng Sư và kham bố Phổ Đà, cô ta ghét cay ghét đắng đám người đó, có lẽ cả đời này cô ta cũng sẽ không có thiện cảm với những hoà thượng.
Nhưng cô ta càng lo lắng hơn cho Hàn Tuyết, bốn vị lạt ma kia đã bỏ bọn họ lại trong núi tuyết, và cô ta biết rõ bọn họ cố ý dẫn các cô tới đây.