Diệp Hạo quay người, Âu Dương Ngọc Quân mong chờ nhìn anh, trên mặt cậu có vẻ lo lắng.
Diệp Hạo cho đao Hoàng Tuyền vào trong bao, nói: “Chúng ta vào trong thôi, tiếng súng phát ra không ngừng, chắc hẳn bên trong tìm được đồ tốt đấy…”
Âu Dương Ngọc Quân suy tư nói: “Anh, chuyện vừa rồi…”
Diệp Hạo cười cười: “Sau này rồi nói, không sao!”
Tuy chưa khôi phục trí nhớ, nhưng anh đã chấp nhận cách Âu Dương Ngọc Quân gọi anh, chỉ là anh không nhớ được chuyện trước kia nên ít nhiều vẫn còn xa cách.
“Hừ, nghe thấy chưa, người ta bàn chuyện tình chàng ý thiếp, không cần cậu bận tâm”.
Long Linh đá Âu Dương Ngọc Quân một cái, hừ mũi: “Chúng ta vẫn nên nghĩ cách ra khỏi đây, cứu Tiểu Tuyết mới quan trọng!”
Cứu Hàn Tuyết?
Đôi mày Diệp Hạo lập tức chau lại, nhớ đến người con gái kích động ôm anh òa lên khóc, chẳng lẽ cô đang gặp nguy hiểm?
Không biết vì sao mà trái tim Diệp Hạo đau thắt lại.
Vội lên tiếng: “Cô Long, có thể nói xem có chuyện gì không?”
“Hừ, không thể, nói cho anh cũng vô dụng!”, nói xong Long Linh liền rảo gót đi vào sâu bên trong.
Nhìn thấy Linh Hồ Uyển Nhi và Diệp Hạo đứng sát bên nhau, cô ta thấy rất cáu, cảm thấy bất bình thay cho Hàn Tuyết.
Diệp Hạo cười gượng gạo, Âu Dương Ngọc Quân nói: “Anh, tính tình Long Linh hơi không tốt, anh đừng để bụng nhé”.
“Không sao, cô Long nói đúng, chúng ta nên đi cướp quả Phật Tâm trước đã, đợi tôi tìm lại ký ức rồi nói cũng không muộn!”, Diệp Hạo cười bảo.
Sau đó họ liền đi về phía trước, đuổi kịp bước chân của Long Linh.
Trong góc tối cách đó không xa, đạo cô kia cùng cô gái xinh đẹp thấy nhóm Diệp Hạo khuất dạng mới từ sau tảng đá đi ra.
“Đồ đệ ngoan, chúng ta cũng đi thôi…”, đạo cô
nói, rồi cùng đồ đệ đi về một hướng khác.
Ở một nơi khác, nhóm Hàn Tuyết đã đi vào hang núi, trước mặt họ xuất hiện một bức tượng Phật uy nghiêm.
Tượng Phật tuy không lớn lắm nhưng không kém gì người thật, vừa nhìn thấy bức tượng Phật, Đức Tán Thượng Sư liền sửng sốt vô cùng.
“Vạn Tượng Pháp Vương… không ngờ lại là Vạn Tượng Pháp Vương …”, Đức Tán Thượng Sư kinh ngạc thốt lên, các lạt ma khác cũng lộ ra vẻ bất ngờ.
Bức tượng Phật này lại giống hệt với dáng vẻ của Vạn Tượng Pháp Vương!
Vạn Tượng Pháp Vương từng là cao tăng được kính trọng nhất ở khu Bắc Tạng, ngài được coi là Phật sống, đã một tay gây dựng lên ngôi chùa lớn nhất ở thành phố Viêng Chăn – chùa Suzerain.
Chỉ là sau này do Bắc Tạng xảy ra chiến tranh, thành phố Viêng Chăn bị quân phiến loạn đốt phá, Vạn Tượng Pháp Vương mới đưa tăng ni đến chùa Jokhang.
Mà giờ đây bọn họ lại có thể nhìn thấy kim thân của Vạn Tượng Pháp Vương!
“Thượng Sư, đó là kim thân của Vạn Tượng Pháp Vương sao?”, một lạt ma kích động nói.
Đức Tán Thượng Sư lắc đầu: “Không phải, có ghi chép rõ ràng rằng Vạn Tượng Pháp Vương đã đến chùa Jokhang, có thể đây chỉ là tượng phỏng theo dáng vẻ của ngài mà thôi!”
“Có điều, vậy cũng đủ đáng kinh ngạc lắm rồi!”