*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tại khu vực Tây Tạng, việc tranh đấu gay gắt giữa các ngôi chùa lớn là điều vô cùng bình thường, trực tiếp ra tay giết người thì rất ít.
Hơn nữa, người theo Phật giáo thường ngăn cấm hành vi sát sinh, huống hồ là giết hại các lạt ma của đệ tử phật tổ.
Hàn Tuyết kinh hoảng nghi vấn, sắc mặt của Đức Tán thượng sư lại vô cùng u ám: “Bọn họ không phải phật, là phản đồ, là ma…”
“Họ là giáo lạt ma hắc ám, tôn thờ phật Dục Thiên, là những con quỷ trong chiếc áo choàng của Đức Phật..."
Đức Tán thượng sư chỉ trích đối phương gay gắt, vẻ mặt thể hiện sự chán ghét tột độ, dường như đang nhìn thấy thứ đồ ghê tởm nhất.
Giọng nói của ông ta không nhỏ, thủ lĩnh của bên kia- lạt ma Hắc Thiên, người vừa nói chuyện cũng nghe được lời này của ông ta.
Lạt ma Hắc Thiên cười phá lên một cách điên cuồng, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Hàn Tuyết: “Thí chủ muốn tu thành phật pháp, chỉ có gia nhập Mật tông chúng tôi mới có thể học đại thành phật pháp nhanh hơn, song tu lên đến cực lạc, tu luyện Yoga tối cao, không biết ý của thí chủ thế nào?”
Tinh thần Hàn Tuyết run lên, tướng mạo của Hắc Thiên này có chút dữ tợn quỷ dị, thoạt nhìn không phải là người tốt.
Đương nhiên cô cũng từng nghe nói qua hàm nghĩa của việc song tu kia, cho nên không cần Đức Tán thượng sư giải thích thêm, Hắc Thiên này hẳn là thuộc tà giáo.
“Các người hộ tống Hàn thí chủ rời khỏi đây trước, chúng tôi sẽ ở đây chặn phía sau!”, lúc này Đức Tán thượng sư đột nhiên lên tiếng, chỉ ra bốn người bảo vệ Hàn Tuyết rời đi.
“Thượng sư, tôi không thể rời đi khi chưa tìm được bạn của mình”, Hàn Tuyết lập tức từ chối.
“Hàn thí chủ, bạn của cô, tôi sẽ giúp
cô tìm, hiện tại vì an toàn, cô nhất định phải rời đi!"
Đức Tán thượng sư vừa phất tay, bốn vị lạt ma liền vây quanh tới.
“Hàn thí chủ, hãy cùng chúng tôi rời đi!"
Bốn người đem cô vây lại, trong lòng Hàn Tuyết vô cùng căm phẫn, trầm giọng đáp: “Không, tôi không cần quả phật tâm kia nữa, tôi tự mình đi tìm bọn họ, ngay bây giờ ông thả tôi đi!”
“Hàn thí chủ, xin lượng thứ!”
Đức Tán thượng sư chắp hai tay hình chữ thập, vái chào với Hàn Tuyết, trong nháy mắt cô cảm thấy có một dự cảm chẳng lành.
Ngay sau đó, cô chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, giống như có một cây kim bạc đâm vào người mình, cơ thể yêu kiều của Hàn Tuyết run lên, sau đó ngất đi.
“Dẫn Hàn thí chủ vào trong chùa, sau đó đi tìm kham bố Phổ Đà”.
Một vị lạt ma gật đầu, từ trong ba lô lấy ra một cái túi vải, đem Hàn Tuyết bọc lại, hai người hợp lực khiêng cô đi, bốn người thuận theo con đường lúc tới nhanh chóng biến mất.
Hắc Thiên không ngăn cản, mục tiêu của hắn ta là Phật cổ bằng vàng ròng, ngay cả gi ết chết người của Đức Tán thượng sư cũng chỉ là thuận tiện mà thôi.
“Hắc Thiên, đám kiến hôi các cậu dám ra mặt, thì phải chuẩn bị thật tốt tinh thần xuống địa ngục!", Đức Tán thượng sư cầm thiền trượng chỉ vào Hắc Thiên từ xa, vẻ mặt hung dữ.