*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hừ, đừng nói bậy, hồ ly tinh này đáng ghét nhất”, Long Linh giận bừng bừng nói.
Địch ý của cô với Linh Hồ Uyển Nhi rất lớn, huống hồ dung mạo của cô ta còn đẹp hơn cả Hàn Tuyết.
Hơn nữa lúc thì thuần khiết giống như một đóa sen trắng, trong sáng nhưng không đàng hoàng, lúc lại giống như một yêu nữ, không biết đang đeo bao nhiêu chiếc mặt nạ.
Điều này khiến một người có tính cách ngay thẳng như Long Linh căn bản không thể yêu thích nổi Linh Hồ Uyển Nhi.
Khí thế trên người hai người hòa vào nhau, còn không ngừng hòa quyện, mấy người Âu Dương Ngọc Quân nhìn một hồi, thấy không có gì nghiêm trọng, liền xoay người đi sang một bên.
Trong trận chiến vừa rồi, Âu Dương Ngọc Quân cũng chịu một vài vết thương, vì vậy lúc này phải kiểm tra lại một chút.
Họ không phát hiện ra rằng ngay sau khi mình quay người không lâu, gương mặt trái xoan của Linh Hồ Uyển Nhi đột nhiên đỏ ửng lên, cơ thể mềm mại khẽ run rẩy.
Diệp Hạo trở nên có chút kích động, thậm chí không biết từ lúc nào hai người đã sát cạnh, đôi tay hai người hướng vào nhau.
Trong lòng Diệp Hạo có một cảnh tượng kỳ lạ, anh như đang ở trong một giấc mơ, trong giấc mơ đó anh đang cùng một người phụ nữ xinh đẹp tới yêu dị làm những việc không thể nào diễn tả được.
Người phụ nữ đó chính là Linh Hồ Uyển Nhi, nước da mềm mịn như ngà voi, lúc này đều nhuộm thành màu hồng phấn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Linh Hồ Uyển Nhi đỏ lựng, hàm răng cắn chặt môi, khẽ lay động.
Cùng lúc
đó, Thần Nông Giá của nhà Linh Hồ ở nơi xa, ông cụ Linh Hồ đang đang loay hoay với tinh bàn.
Vẻ mặt ông ta đột nhiên thay đổi, một luồng sát khí bắ n ra từ trong cơ thể, thậm chí luồng sát khí này mạnh mẽ đến mức trực tiếp làm nát tan chiếc ghế đẩu mà ông ta đang ngồi.
Tham Lang tinh và Phá Quân tinh vậy mà hòa quyện với nhau.
Nghìn đời nay chưa từng xảy ra việc này, nhưng nó lại xuất hiện vào thời điểm này, điều này có nghĩa là gì?
“Tên nhóc chết tiệt, quả nhiên vẫn động tới Uyển Nhi…”
Sắc mặt ông cụ Linh Hồ âm trầm dọa người, ông ta có loại cảm giác mầm cây mà mình dốc lòng che chở đã bị người khác cướp mất, cảm giác này khiến ông ta muốn giết người.
Nhưng tham lang và phá quân dung hòa, rốt cuộc là ai chế ngự ai đã trở thành một ẩn số.
Quỹ đạo tương lai dường như đang thay đổi, ông cụ Linh Hồ cầm lên mai rùa vội vàng tính toán.
Núi Bắc Mang thành phố Cảng, người đàn ông tóc trắng cũng đang quan sát tinh bàn bận rộn bấm bấm tay tính quẻ, ông ta trước sững sờ một lúc, sau đó phá lên cười.
“Sao thế, cười vui vẻ như vậy?”, người phụ nữ dịu dàng bên cạnh ngạc nhiên hỏi, hiếm khi thấy người đàn ông tóc trắng vui vẻ đến vậy.