Phá Quân Mệnh

Chương 1142


trước sau

Cây phất trần xoay một vòng, cổ phật liền quay trở lại trong tay bà ta.  

“Nếu không phải là đệ tử của Thất Tinh Tông, thì hôm nay các ngươi chết chắc rồi, hừ!”, đạo cô trung niên mở cờ trong bụng, cầm cổ phật nói.  

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng sau trực lợi, nhưng bà ta lại là thợ săn đứng sau cả chim sẻ!  

“Đồ nhi chúng ta đi!”, đạo cô gọi cô gái mặc áo đen một tiếng, sau đó hai người nhanh chóng biến mất.  

“A...”, Lương Hồng tức giận hét lên một tiếng.  

“Đừng để tôi tìm ra các bà là ai, tôi nhất định sẽ tiêu diệt cả tông môn của bà!”  

Bọn họ ẩn nấp lâu như vậy, phải bỏ ra biết bao công sức, Âu Dương Lăng Vân đã phải dùng tới cả quả cầu sắt do nhà họ Mặc chế tạo, nhưng tới cuối cùng lại bị đạo cô kia cướp mất.  

Cơn tức giận trào dâng trong lòng, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được!  

Đạo cô trung niên vô cùng mừng rỡ, dẫn theo cô gái mặc đồ đen nhanh chóng rời khởi hang động.  

Không bao lâu sau đã chạy ra tới cửa hang, sắc trời lúc này cũng đã tối, thế nhưng bởi vì sự khúc xạ của tuyết cho nên vẫn nhìn rõ.  

Đạo cô nắm chặt tay cô gái mặc đồ đen: “Vận Nhi, phải tăng tốc, chúng ta phải nhanh chóng đưa cổ Phật về tông môn, tránh đêm dài lắm mộng”.  

Thế nhưng khi bà ta vừa dứt lời, chợt những bước chân chạy dồn dập của bọn họ dừng lại, bởi vì một bóng người đứng trước mặt bọn họ khoảng năm mét.  

Đạo cô trung niên chợt giật mình, bởi bà ta không nhìn rõ người đó xuất hiện như thế nào, nhưng chắc chắn đây là cao thủ, nói không chừng sắp xảy ra một trận chiến ác liệt!  

“Chúng tôi là người của Tịnh Nhất Môn, tôi nghĩ chúng ta có thể làm bạn với nhau, cùng hưởng cổ phật này, thế nào?”, đạo cô trung niên đó nói.  

Bà ta rất thông minh, lựa chọn nói rõ môn phái của mình, đồng thời đưa ra đề nghị cùng chia sẻ để làm nhiễu loạn đối phương.  

“Ha ha, Tịnh Nhất Môn là gì?”  

“Chưa từng nghe qua!”, người đàn ông đó lắc đầu khẽ cười!  

Đạo cô trung niên đó mặt biến sắc, Tịnh Nhất Môn là tông môn xếp thứ ba trong cửu tông bát môn, là tông môn rất mạnh.  

Đây cũng là lý do
vì sao bà ta vẫn ra tay khi biết Thất Tinh Tông đứng thứ hai trong bát tông, chỉ cần không giết người, thì cho dù Thất Tinh Tông có điều tra ra là bà ta đã ra tay thì đã sao chứ?  

Bảo vật, người có đức sẽ được hưởng!  

“Không biết anh đang đùa gì, ngay cả Tịnh Nhất Môn mà cũng chưa từng nghe qua sao?”, đạo cô trung niên chùng nét mặt xuống, bà ta đang nghĩ cách làm thế nào để chạy thoát.  

“Đã nghe qua, là tông môn đứng thứ ba trong cửu môn, nhưng như thế thì đã sao chứ?”, người đàn ông trung niên này khẽ cười.  

Nghe qua, thì sao chứ?  

Đây là Tịnh Nhất Môn, nhưng người đàn ông trung niên này lại dám nói như vậy, người này phải ngông cuồng tới mức nào mới dám nói ra những lời như thế?  

Đạo cô trung niên giận ra mặt, còn chưa đợi bà ta đáp lại, người đàn ông trung niên liền di chuyển, chứng kiến ông ta người này di chuyển không khỏi khiến bà ta phải kinh ngạc.  

“Chuyện đánh đấm không phải là trò chơi của phụ nữ, sau này trồng hoa chăm cỏ tốt hơn đấy”.  

Người đàn ông trung niên giật lấy cổ phật rồi khẽ cười.  

Tiếp đó nhìn về phía sâu trong động, lẩm bẩm nói: “Bố ở ngoài cướp bảo vật, còn thằng nhóc con lại đang ở trong kia thưởng rượu ôm gái, thế đạo này thật không có thiên lý...”

Người đàn ông trung niên lẩm bẩm xong thì tùy ý tung hứng cổ phật vàng ròng lên rồi tùy tiện xách đầu của cổ phật, xoay người dần dần biến mất ở cửa động.  

Sau khi người đàn ông biến mất, đạo cô mới dám phát ra một tiếng gầm thảm thiết, một cỗ oán khí nồng đậm phát ra từ trong cơ thể bà ta.  

Tuy nhiên, sự kinh hãi trên khuôn mặt bà ta cho đến bây giờ vẫn chưa tan biến.  

Một chiêu, chỉ một chiêu, bà ta thậm chí không nhìn rõ người đàn ông ra tay như thế nào thì đã nằm liệt trên mặt đất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện