Phá Quân Mệnh

Chương 1147


trước sau

Bên dưới cánh cửa phòng họ, một tượng cổ phật với ánh vàng lấp lánh tùy ý nằm ngã chỏng chơ ở đó.  

Cổ phật vàng ròng này đập tới cửa, nhưng   

Hai người không di chuyển, mà càng thêm phần cảnh giác hơn, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.  

Sau mười phút, cổ phật vàng ròng vẫn nằm đó không có bất kỳ động tĩnh gì.  

"Ngọc Quân chuẩn bị đi, tôi tới lấy cổ phật!"  

Bọn họ nhất định phải thận trọng, đề phòng đây là một âm mưu, lúc lấy cổ phật đối phương lại ra đòn sát thủ thì biết làm thế nào?  

Bởi vậy, bất luận cẩn thận đến đâu cũng là việc nên làm.  

Soạt!  

Diệp Phàm lập tức vụt tới, thuận tiện cầm lấy cổ phật vàng ròng vào trong tay, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng lại.  

Toàn bộ hành động đều thực hiện trong một nhịp thở, cho dù có súng bắn tỉa cũng không chắc có thể đánh trúng Diệp Phàm.  

Rốt cuộc hiện giờ anh cũng đã là tiểu tông sư, sức mạnh đã được nâng cao về mặt chất.  

“Ha, tính cảnh giác của thằng nhóc này còn khá cao…”, trên một thân cây to bên ngoài bức tường sân, một người đàn ông trung niên lắc đầu cười nói.  

Sau đó, ông ta nhìn về hướng chùa Đạt Mẫu: “Hòa thượng thối, thành thực qua ngày thì tốt, nếu chọc tức tôi, tôi đốt trụi cái miếu rách đó của mấy người”.  

Trong phòng, Diệp Phàm mang theo cổ phật vàng ròng đi vào, bốn người đều là vẻ mặt hoài nghi khó tin.  

Trọng lượng nặng trĩu này, còn có khắc ấn ở trên, tất cả đều nói lên đây là cổ phật hàng thật giá thật.  

“Đây là cổ phật vàng ròng vô giá, ai lại có thể dùng đồ vật như thế này đập cửa cơ chứ? Thật không thể tin nổi…”, Long Linh kinh ngạc cho ý kiến.  

"Không rõ, đối phương chắc chắn là có mục đích nào đó, chỉ là không biết là phúc hay là hoạ!", Diệp Phàm trầm
giọng nói.  

"Mau nhìn, phía dưới còn có chữ”, Long Linh đang lật xem bỗng nhiên giật mình kêu lên.

Long Linh chỉ vào phần đế của bức tượng Phật cổ bằng vàng ròng, Diệp Phàm vội lật bức tượng Phật cổ lên, bên dưới khắc chi chít chữ nhỏ li ti.  

Chữ khắc này đã có niên đại lâu đời, nhưng khắc bằng tiếng Tạng, mà Diệp Phàm lại không hiểu tiếng Tạng.  

“Đây là Kim Cương Ấn của Phật môn…”, Linh Hồ Uyển Nhi khó tin bật thốt lên.  

“Uyển Nhi, cô hiểu tiếng Tạng sao?”, Diệp Phàm bất ngờ.  

“Hiểu được chút, lúc nhỏ do một vài nguyên nhân đặc biệt mà tôi đã ở khu Tạng một thời gian, cho nên hiểu một ít tiếng Tạng”.  

Linh Hồ Uyển Nhi không nói rõ cô ta ở đây làm gì, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là, đây là Kim Cương Ấn của Phật môn.  

Các Thủ Ấn là võ công bí hiểm nhất của Phật môn, như Vô Úy Sư Tử Ấn, Bất Động Minh Vương Ấn, Đại Nhật Như Lai Ấn…  

Những ấn quyết đặc biệt đó đều không thể đoán trước được, có tiếng tăm rất lớn trong võ lâm.  

Kim Cương Đại Thủ Ấn của Phật môn chính là võ học tối cao, thuộc về loại ấn quyết chuyên dùng trong chiến đấu, đủ để xếp vào hàng top ba trong loại ấn quyết này, có thể xếp ngang hàng với Đại Nhật Như Lai Ấn.  

Linh Hồ Uyển Nhi nói hết những gì mình hiểu ra, ba người Diệp Phàm lập tức sửng sốt vô cùng. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện