Diệp Phàm nghe thấy thế thì bừng bừng sát khí, người Tịch Quốc chưa bao giờ mất đi cái ý định muốn gi ết chết người Hoa Hạ.
Là một người Hoa Hạ, lại còn là người phụ trách khu vực thành phố Cảng của Ám Long Hoa Hạ, Diệp Phàm tuyệt đối không cho phép thuốc điều chế gen đó bị đưa ra ngoài.
Diệp Phàm ngẩng đầu, nhìn Thượng Quan Diên Vũ một cách nghiêm túc: “Tôi cần anh thiết kế cạm bẫy để một lưới tóm gọn đám người Tịch Quốc”.
“Thiết kế như thế nào?”
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc lạnh: “Tôi sẽ nói cho anh biết, nhưng là nhà họ Thượng Quan của anh sẽ phải thanh lọc đi vài người, anh chuẩn bị tâm lý đi”.
Thượng Quan Diên Vũ run lên, nhà họ Thượng Quan vì lợi ích mà liên kết với người Tịch Quốc, chạm đến điểm mấu chốt này chính là thảm họa diệt sạch gia tộc.
Hắn ta hít một ngụm khí lạnh: “Cậu Diệp, tôi có thể bảo vệ một người không?”
“Có thể”.
Diệp Phàm không hỏi là ai mà lập tức đồng ý.
“8h tối mai, đến Tụ Phúc Lâu, chúng ta bàn bạc kĩ hơn”.
Chỗ này không phải nơi để bàn chuyện được, Tụ Phúc Lâu là địa bàn của nhà họ Hoắc, tính bảo mật vô cùng cao.
Nói xong, anh vỗ tay Hàn Tuyết, cô hiểu ý, đẩy chiếc xe lăn quay người rời đi, Thượng Quan Diên Vũ lập tức mở cửa.
Chỉ là, vừa ra đến ngoài hành lang thì ánh mắt Diệp Phàm lập tức thay đổi.
Một đám người đứng đối diện anh gần như cũng dừng bước ngay lập tức.
Sắc mặt Hàn Tuyết cũng trầm xuống, cả người căng thẳng, ba người này cô đều từng gặp qua rồi.
“Diệp Phàm, không ngờ là chúng ta lại gặp nhau ở đây...”
Đỗ Trạch không ngờ mình lại gặp Diệp Phàm ở đây.
Hắn nhận được tin tức từ võ đường rằng Diệp
Phàm đã biến mất khỏi thành phố Cảng kể từ sau sự kiện giết người trên du thuyền.
Võ đường cùng Lăng Tiêu Sơn cùng điều tra nhưng đều không thu được tin tức về anh, không biết anh sống chết ra sao!
Không ngờ cách nhiều ngày như vậy lại gặp anh ở đây.
“Lại gặp nhau rồi, tay anh mọc lại rồi này, thần kỳ thật đấy”, Diệp Phàm cười nhạt.
“Diệp Phàm, anh bớt móc mỉa mai đi, rồi anh cũng sẽ phải nếm trải những đau khổ mà chúng tôi từng chịu!”, một tiếng hét chói tai vang lên bên cạnh.
Diệp Phàm khinh thường liếc ả một cái, hoàn toàn không thèm để tâm tới ả mà quay sang nhìn Chung Dật Phi.
Lâm Vân thấy mình bị ngó lơ thì điên tiết, hận không thể lập tức giế t chết Diệp Phàm.
Thấy Diệp Phàm nhìn mình, Chung Dật Phi lập tức nghiến răng, gằn giọng: “Diệp Phàm, lần này mày nhất định không thể ung dung ngoài pháp luật nữa, cả chính đạo của giới võ đạo đều đang đuổi giết mày, rồi mày cũng sẽ biến thành con chuột bị người người chém giết!”
“Haha”.
Diệp Phàm khẽ lắc đầu, khinh thường cười: “Một đám rác rưởi, thùng rỗng kêu to mà thôi”.
“Diệp Phàm, bây giờ anh chỉ là một tên bỏ đi phải ngồi xe lăn, có tư cách gì nói những lời như thế?”, Lâm Vân điên tiết.
“Bỏ đi?”