Chẳng may đám người này trút giận lên bọn họ, vết thương của Diệp Phàm lại chưa khỏi, như vậy sẽ rất phiền phức.
Long Linh nhìn Diệp Phàm ra hiệu thì vội ngăn những người khác lại: “Mọi người về phòng ngồi đã, chuyện này để chúng tôi giải quyết”.
“Về phòng trước đi, chúng tôi ra là được…”
Lý Thế Hằng còn định nói gì đó thì đã bị Long Linh đẩy về.
Đây không phải là trận chiến mà đám người Lý Thế Hằng có thể tham gia được, cũng có thể nói là không có tư cách tham dự.
Cho dù là võ đường hay Lăng Tiêu Sơn cũng dễ dàng hủy diệt hiệp hội Thương mại Lục Hợp.
Lý Thế Hằng hiểu được ý đó vì thế chỉ trách mình năng lực không đủ, đi ra không những không giúp được, có khí còn thêm chuyện.
“Cô là ai?”
Trần Hùng trừng mắt nhìn Linh Hồ Uyển Nhi: “Dám công khai giúp đỡ ma đầu, không sợ tự rước hoạ vào thân, chết không chỗ chôn hay sao?”
Liên minh Võ đạo đã hạ lệnh thì ngoại trừ những thế lực tà ác dám đối địch với họ ra thì ai dám làm trái ý họ?
“Đúng, chúng tôi là đệ tử của Lăng Tiêu Sơn, người này là đệ tử của võ đường, hẳn cô cũng đã từng nghe đến, biết điều thì lập tức lui ra để chúng tôi lấy đầu hắn!”, Uông Côn cũng nói.
Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, đám người luôn mồm nói muốn lấy đầu Diệp Phàm vậy mà anh lại cười.
Anh châm chọc: “Các người là cái thá gì mà cũng dám nhận là người chính đạo, còn muốn nhân lúc tôi bị thương mà lấy đầu, đúng là vô sỉ bỉ ổi!”
“Diệp Phàm, cho dù mày có lấy cớ gì thì tao cũng sẽ lấy đầu mày”, Trần Hùng gằn
giọng, lại lần nữa xông về phía anh.
Hắn không tin một người phụ nữ như Linh Hồ Uyển Nhi có thể làm gì được hắn!
Nhưng hắn vừa dứt lời, Diệp Phàm đã lên tiếng: “Uyển Nhi, để hắn nhớ rõ, lấy một cái tai của hắn là được”.
Lấy tai hắn?
“Hỗn xược, ngông cuồng, đừng cho rằng là phụ nữ thì tao sẽ nương tay…”
Trần Hùng tức giận xông đến, đây là lần đầu tiên hắn gặp người ngông cuồng như vậy.
Linh Hồ Uyển Nhi cười thản nhiên, xông nhanh lên trước, ra đòn vô cùng mạnh mẽ.
Tay cô ta như hàng ngàn ảo ảnh đánh về phía Trần Hùng, theo Linh Hồ Uyển Nhi nói thì đây là thứ cô ta đạt được ở chùa Đạt Mẫu.
Lúc bọn họ rời khỏi ngôi chùa, Diệp Phù Sinh tùy tiện vứt vài quyển sách cho bọn họ.
Ngoại trừ Diệp Phong không có, những người khác ai cũng có phần, ngay cả Hàn Tuyết cũng vậy, đây đều là những sách võ công quý giá của chùa Đạt Mẫu.
Nhưng ngôi chùa hiện tại đã đóng cửa rồi!
“Không ổn rồi!”
Lúc hai người va vào nhau, Trần Hùng kinh hãi hét lên.
Hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của Linh Hồ Uyển Nhi, nhưng lúc này hắn đã không kịp để lui lại nữa!
Bốp!
Một bàn tay đánh trúng ngực Trần Hùng!
Ngay sau đó, Linh Hồ Uyển Nhi không biết đã rút ra một thanh mã tấu từ khi nào, nhắm thẳng vào tai hắn!