“Thánh Nữ, tôi nên gọi cô như thế nào?”, vẻ mặt của Lâm Thanh Đế vui vẻ, vội vàng chạy theo sau.
“Anh không có tư cách để biết!”. Vừa dứt lời, Thánh Nữ Vạn Chung Môn đã cất bước, dù đi không nhanh nhưng đã rất xa.
Vẻ mặt của Lâm Thanh Đế liền thay đổi, rõ ràng rất khó coi, cô gái này thật sự rất kiêu ngạo, hắn ta là cậu cả từ nhà họ Lâm của đế đô đó.
Thánh Nữ Vạn Chung Môn trong chớp mắt đã bỏ Lâm Thanh Đế ở phía sau, nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô ta, trong lòng Lâm Thanh Đế liền nổi lên ác ý.
Cô gái kiêu ngạo như thế này thật đáng ghét, hắn ta thật sự mong chờ một ngày mình trở thành Thánh Tử, chắc chắn hắn ta sẽ bóp chết Thánh Nữ Vạn Chung Môn kiêu ngạo này
Có Thánh Nữ Vạn Chung Môn phía trước dẫn đường, đám đệ tử nhường đường, không một ai dám ngăn cản, chỉ có thể nhìn Lâm Thanh Đế tiến vào bằng ánh mắt hung hăng.
“A... A... A...”
Sau khi đám Lâm Thanh Đế vừa bước vào, Dịch Nham Xuyên mới kêu lên, nhục nhã, thật sự quá nhục nhã!
Thế nhưng, hắn ta không hận Thánh Nữ Vạn Chung Môn, mà là hận Lâm Thanh Đế.
“Thằng nhóc chết tiệt, tao chắc chắn sẽ giết chết mày, nếu để mày sống quá ba tháng thì tao không phải họ Dịch!”, Dịch Nham Xuyên đứng ở đó nhỏ giọng gầm lên.
Khi Lâm Thanh Đế rời đi, thì ba gã nằm trên mặt đất cũng từ từ tỉnh táo lại.
Lâm Thanh Đế không phải tên ngốc, nếu thật sự ra tay giết người thì e rằng gã đã xong đời rồi, dù sao thì Hoa Bà Bà cũng đã rời khỏi đây được mấy chục năm rồi!
Hắn ta đi theo Thánh Nữ Vạn Chung Môn, rẽ trái rẽ phải, đi đến phía trước một tòa lầu
bằng gỗ khá tráng lệ.
“Đi vào đi, sư phụ của tôi đợi anh ở trong đó!”, Thánh Nữ Vạn Chung Môn nói xong, quay người rời đi, sự xuất hiện của cô ta dường như chỉ là người dẫn đường cho Lâm Thanh Đế.
Lâm Thanh Đế liếc nhìn bóng lưng của cô ta, sau đó lấy ra một lá thư, cầm Huyết Linh Chung Ngọc đi vào.
...
Ở một nơi khác, khách sạn Hoàng Đình thành phố Cảng, phòng tiệc lớn nhất cực kỳ sôi động.
Hôm nay là ngày Hàn Bách Hào ra tù, để tẩy trần cho gã ta, Hàn Húc Đông bày tiệc, mời khách!
Hai người Diệp Phàm và Hàn Tuyết xuống tầng dưới của khách sạn, nhìn dòng ký tự được đánh trên màn hình ở lối ra vào của khách sạn, đột nhiên nở nụ cười mỉa mai.
“Tên này không biết xấu hổ, đúng là vô liêm sỉ!”, Diệp Phàm cười khẩy.
“Đi thôi.” Hàn Tuyết cười nói: “Bọn họ đã không biết xấu hổ từ lâu rồi, cũng có phải anh không biết đâu.”
“Con gái ngoan Tiểu Tuyết của bố, Diệp Phàm, hai đứa trở lại rồi à...”, vừa bước vào sảnh khách sạn, Hàn Tại Dần đã tiếp đón, ông ta vẫn luôn đứng đợi Hàn Tuyết và Diệp Phàm ở sảnh khách sạn.
“Bố...”
Hai người lần lượt gọi, Hàn Tại Dần nhìn Diệp Phàm trên xe lăn mà kinh ngạc: “Diệp Phàm, con sao thế?”
“Con chỉ bị thương chút thôi, không sao đâu ạ!”, Diệp Phàm cười.
“Bố, không sao đâu, mấy hôm nữa là khỏi rồi!”, Hàn Tuyết cũng phối hợp nói, không để ông ta hỏi nhiều.
“Được rồi, bố không hỏi nữa”.