*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Linh Hồ Uyển Nhi không hề nổi giận, mà chỉ cười: “Vậy phải xem anh có cái bản lĩnh đấy không?”
Rầm!
Hai nắm đấm cứ thế đối đầu nhau, cương kình của cả hai bùng phát mãnh liệt, giống như muốn phát nổ đến nơi, trên hành lang vang lên một tiếng nổ.
Vốn dĩ hành lang là nơi dễ tạo ra tiếng vọng, cho nên khiến âm thanh này càng khuếch tán hơn.
Hai nắm đấm chạm vào nhau không khỏi khiến Lương Hồng run lên, không ngờ thực lực người phụ nữ này lại mạnh như vậy.
Lần giao đấu trong hang núi ở Bắc Tạng, khi đó Linh Hồ Uyển Nhi vẫn còn bị thương, cho nên không ra tay, bởi vậy gã ta không biết rõ sức chiến đấu của cô ta.
“Khá đấy, như vậy mới xứng đáng làm người phụ nữ của tôi, không giống những cô ả chỉ biết tâng bốc nịnh nọt, làm người phụ nữ tôi là vinh hạnh cho cô đấy”.
Lương Hồng hô lên một tiếng, khí thế trên người gã ta lại nâng cao thêm, trường bào của gã ta tung bay, gã phải mạnh hơn để có thể áp chế được Linh Hồ Uyển Nhi.
“Anh là cái thá gì mà cũng dám nói mang lại vinh hạnh cho tôi...”
Cuối cùng Linh Hồ Uyển Nhi cũng nổi giận, vung tay tạo ra vô số ảo ảnh, giống như có hàng ngàn cánh tay đang di chuyển trong không trung, khiến người ta không rõ đâu mới là cánh tay thật.
“Sư huynh Lương cẩn thận, cô ta dùng chiêu này đánh bại sư huynh Trần, rồi cắt luôn tai huynh ấy”.
Lâm Vân đứng sau ngoạc mồm lên nói, thực ra không cần
Lâm Vân phải nói, Lương Hồng cũng đã rơi vào thế bị động.
Những ảo ảnh này rất mạnh, gã ta biết bản thân không thể lơ là xem thường cô ta được, bằng không sẽ chịu thiệt.
“Bịch!”
Cánh tay của Linh Hồ Uyển Nhi đập thẳng vào bả vai Lương Hồng, gã ta thấy vậy liền lùi về sau.
Linh Hồ Uyển Nhi thuận đà tới gần, cánh tay lại lần nữa xông tới, luồng cương kình bùng cháy trên tay cô ta.
“Bôn Lôi!”
Lương Hồng hét lên một tiếng, cánh tay gã ta mang theo cả sấm sét, nhanh chóng đánh về phía Linh Hồ Uyển Nhi.
Một bên khác, Diệp Phàm đã bắt được cô ả dùng roi chín đoạn, liền kéo mạnh về phía mình, sau đó anh không màng tới cơn đau của mình mà xông tới, chớp mắt đã tới trước mặt cô ta.
Rầm rầm rầm...
Diệp Phàm và cô ả này đối đầu với nhau, anh vừa dùng một lượng lớn dung dịch dưỡng thể, và còn uống thêm cả nhân sâm ba trăm tuổi ở núi Trường Bạch.
Nhân sâm ba trăm tuổi, có tác dụng lớn như nào chắc cũng không cần phải nói nhiều.
Bởi vì, Diệp Phàm tuy bị thương nặng phải nằm trong bệnh viện, nhưng bây giờ anh đã mạnh hơn so với trận giao đấu với sát thủ của Thiên Lang.