Bây giờ cảm giác tội lỗi trong lòng Diệp Phàm chỉ có thể dùng máu của những người này mới có thể rửa sạch.
Lâm Vân lúc này đứng ở phía sau, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, không ngờ Diệp Phàm sau khi bùng nổ lại tàn bạo như vậy.
Lâm Phàm, Đỗ Trạch cùng với đám huynh đệ của hắn ta cùng nhau xông tới giết Diệp Phàm, lại không hề chiếm được ưu thế, ngược lại còn bị Diệp Phàm một người áp chế tất cả.
"Lương Hồng sư huynh, Vân Nhi cầu xin huynh giúp đỡ, cùng nhau giết Diệp Phàm…”, Lâm Vân chạy đến bên cạnh Lương Hồng, cầu xin gã ta.
Ả trông chờ nhìn Lương Hồng, hy vọng gã ta có thể gật đầu.
Tuy nhiên, Lương Hồng chỉ cười nhạt: "Hiện tại tôi đang bị thương nặng, cần nghỉ ngơi một chút, đợi một lát tôi sẽ tự mình giết hắn, em có thể an tâm!”
Nghe gã ta nói như vậy, Lâm Vân đột nhiên gấp gáp: "Lương sư huynh, chúng ta là một phe, phải cùng tiến cùng lùi..."
Lương Hồng lập tức gật đầu: "Đương nhiên chúng ta sẽ cùng nhau tiến cùng lùi, nhưng tôi cần phải tĩnh dưỡng, nếu bọn họ chẳng may bị giết chết, tôi sẽ giết Diệp Phàm để báo thù cho bọn họ!"
Lâm Vân cũng coi như đã hiểu rõ, Lương Hồng này muốn người của Võ đường bọn họ và Lăng Tiêu Sơn tử chiến với Diệp Phàm, tiêu hao sức chiến đấu của Diệp Phàm, sau đó mới ra tay giết chết kẻ thù.
Trắng trợn tuyên bố muốn làm ngư ông trục lợi khiến Lâm Vân tức giận run lên, hung hăng nhìn chằm chằm Lương Hồng, phẫn nộ quát: "Lương Hồng, các người thật vô sỉ!"
Giờ phút này ả hối hận rồi, hối hận vì đã dùng dao đâm lén Diệp Phàm.
Diệp Phàm chết thì còn đỡ, nhưng anh không chết, một người phụ nữ đã chết, ngược lại khơi dậy toàn bộ sự hung ác của Diệp Phàm, đám người Lương Hồng lại cứ thế mặc kệ.
"Chát!"
Ngay khi giọng
nói của Lâm Vân phát ra, người phụ nữ cầm roi chín khúc trực tiếp giáng một cái tát vào mặt.
Sau đó lạnh lùng châm biếm nói: "Chúng tôi làm thế nào cũng chưa tới phiên một con đàn bà dâm loàn của một tông môn nhỏ lên tiếng!”
Con đàn bà dâm loàn?
Người phụ nữ này dám nói ả là con đàn bà dâm loàn, cả người Lâm Vân run lên.
Cho đến nay, ả cũng có qua lại với hai người đàn ông mà thôi.
"A!"
Lúc này, một tiếng hét vang lên, Uông Côn vốn bị gãy tay nên không kịp né tránh, bị Hoàng Tuyền đao đâm trúng, một đao xuyên thấu, lạnh cả tâm can.
Ánh mắt Uông Côn phẫn nộ, lúc này hắn vẫn chưa chết, còn chừa lại hơi thở cuối cùng.
A!
Đỗ Trạch gầm lên, đường đao trong tay vung lên với tốc độ cực nhanh, bóng đao khắp nơi chém về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm cười lạnh lùng, không hề rút Hoàng Tuyền đao ra, mà lại mạnh mẽ dùng lực một cái, trực tiếp đùng Uông Côn để đỡ lấy những nhát đao đâm tới của Đỗ Trạch.
Không!
Đỗ Trạch hét lên nhưng không tránh kịp rồi, Đường đao trong tay hắn chém trúng cổ của Uông Côn.
Một cái đầu mang máu tươi trực tiếp lăn ra, máu tươi trào ra từ cổ.
Diệp Phàm nhanh chóng rút lui ra sau, Đỗ Trạch điên cuồng gào thét, hắn đã chặt đầu Uông Côn, đó chính là sư huynh của hắn!