“Đợi Diệp Phàm quay lại đi, hy vọng lần này quay lại thương tích của anh ta đã có thể hồi phục”, Linh Hồ Uyển Nhi lạnh nhạt nói.
Trước cổng tổng bộ Võ đường, nhóm người Linh Hồ Tinh Phong đã đến.
Người của Võ đường lập tức đi ra ngăn họ lại, Linh Hồ Tinh Phong ôm quyền nói: “Người anh em, chúng tôi đến từ gia tộc Linh Hồ, gia tộc Linh Hồ - Thần Nông Giá, xin hãy thông báo một tiếng!”
“Cái gì mà gia tộc Linh Hồ Thần Nông Giá, chúng tôi chưa nghe bao giờ, mau rời đi, nếu không chúng tôi không nể nang đâu!”. Bây giờ đang lúc rối ren nhiều việc, bọn họ phải đề cao cảnh giác.
“Ha ha, các anh em đừng vội, mục đích chúng tôi đến chủ yếu là vì muốn giết Diệp Phàm!”
Diệp Phàm?
Lại là Diệp Phàm, sắc mặt mấy đệ tử Võ đường lập tức biến sắc, ánh mắt trở nên vô cùng khó chịu.
Linh Hồ Tinh Phong nhìn thấy sắc mặt của vài người thay đổi, vội vàng nói: "Chúng tôi đến đây để giết Diệp Phàm, nhưng không đến đây để giúp đỡ, các vị vẫn nên thông báo trước một tiếng thì tốt hơn!”
“Không cần, chúng tôi cảnh cáo các người lần nữa, lập tức rời khỏi đây, bằng không chúng tôi sẽ không khách khí nữa đâu!”. Đệ tử Võ đường vẫn hét lên như cũ.
Bởi vì sự kiện lần trước, bọn họ đón tiếp bảy người của Thất Tinh Tông rồi lại bị Thất Tinh Tông xem như kẻ ngốc, bị Diệp Phàm giết một trận.
Cho nên bây giờ đệ tử của Võ đường rất bài ngoại, ai nói có chung kẻ thù thì là bạn bè, theo bọn họ thấy thì chính là thứ cứt chó!
Ngoại trừ Lăng Tiêu
Sơn ra, Võ đường sẽ không tin tưởng vào bất kỳ thế lực nào nữa, cho dù muốn giết Diệp Phàm đến đâu, bọn họ cũng sẽ không hợp tác.
Sắc mặt Linh Hồ Tinh Phong trở nên khó coi, bọn họ đã nói muốn giết Diệp Phàm rồi vậy mà vẫn bị từ chối ngoài cửa.
Người của Võ Đường này cũng không biết đang bị điên cái gì.
"Đại sư huynh hay là chúng ta đi trước!"
Linh Hồ Mộc Thanh nói, mấy người này rõ ràng không tin tưởng bọn họ.
"Hừ!"
Trong lòng Linh Hồ Tinh Phong tức giận, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Mặc dù trong mắt họ Võ Đường không đáng nhắc đến, nhưng dù sao thì thành phố Cảng này cũng là địa bàn của người ta, nếu thật sự có người muốn xử họ thì nhà họ Linh Hồ cũng không kịp đến cứu viện.
“Hừ, giả bộ cái gì sói đuôi lớn, cái gì nhà họ Linh Hồ cứt chó căn bản chưa từng nghe nói qua!”. Sau khi bọn họ rời đi, một đệ tử vô cùng khinh thường nói.
Đại học thành phố Cảng, Hàn Tử Di bước ra khỏi thư viện, vừa đi vừa cầm một cốc trà sữa uống.
Trong khoảng thời gian này, cô ấy lại phải làm nghiên cứu, ngày nào cũng đến thư viện, bận rộn muốn chết.
Ngay cả khu biệt thự số một, cô ấy cũng không quay về, trong lòng cũng rất nhớ bọn người Hàn Tuyết, Diệp Phàm.