“Tiểu Tuyết, con nhất định phải tin mẹ! Ả hồ ly tinh đó dám mắng mẹ là loại đàn bà chanh chua, còn sai người tát mẹ, chẳng phải loại tốt lành gì cả..”, Lưu Tú Cầm vừa giải thích vừa chửi mắng.
“Ha ha, nói xấu sau lưng người ta không phải chuyện tốt đâu", một câu nói bỗng vang lên từ đằng sau.
"Nói xấu cái gì.."
“Diệp Phàm? Sao cậu lại về đây?”, Lưu Tú Cầm vô cùng xấu hổ.
Bà ta đang xúi giục Hàn Tuyết xin tiền Diệp Phàm, không ngờ Diệp Phàm lại đứng sau bà ta, cho dù bà ta mặt dày tới đâu thì cũng cảm thấy lúng túng.
“Tiểu Tuyết, người mà mẹ nói tên là Lục Tĩnh Tiêu, cô chủ nhà họ Lục, con gái của Lục Cẩn Niên.
Em còn nhớ vụ cướp ngân hàng lần đó không? Nguời mà anh cứu là cô ta, hôm nay cô ta chỉ mời anh ăn cơm thôi”, không đợi Hàn Tuyết hỏi thì Diệp Phàm đã giải thích rồi.
Hàn Tuyết đứng lên, cô đi tới bên cạnh Diệp Phàm phủi bụi bặm trên vai anh đi rồi nhẹ giọng nói: “Anh không cần giải thích, em tin anh!”
“Vả lại, nếu người phụ nữ khác có thể cướp được anh đi thì cũng bởi vì em chưa đủ tốt!”
Diệp Phàm chân động trong mắt anh là sự dịu dàng thắm thiết, có một người vợ như thế còn cầu mong gì hơn nữa.
Diệp Phàm bất giác vươn tay ra ôm lấy vòng eo thon thả của cô, kéo cô vào lòng mình.
“Ôi má ơi, hai đứa đừng có sến súa như thế có được không", Lưu Tú Cầm sừng cồ lên.
Bà ta đứng lên hô to "Vụ hai triệu đã giải quyết xong đâu.
Mau nghĩ cách đi, nếu không mẹ sẽ phải vào tù, thấy chết không cứu là sẽ bị trời phạt đấy".
"Mẹ, lúc vay tiền của Khổng Ngọc Bình, chẳng lẽ mẹ không hề nghĩ tới ngày hôm nay sao? Cái tên Khổng Ngọc Bình đó mà tốt đẹp gì cho cam? Làm con gái nhà người ta mang thai rồi mất tăm mất tích, đủ để thấy hắn chẳng có chút liêm sỉ nào", Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Mẹ, mẹ già rồi, phải thông cảm cho mẹ chứ", Lưu Tú Cầm vẫn gân cổ lên cãi.
"Nếu hai đứa cho mẹ hai triệu thì làm gì đến lượt cái thằng cặn bã ấy? Tất cả là tại hai đứa hết".
Hàn Tuyết giận quá hóa cười, cô châm chọc: "Mẹ nói người ta là loại căn bã mà không thấy ngại hả? Ha ha.."
Lưu Tú Cầm thay dổi sắc mặt, bị con gái trào phúng như thế, bà ta không thể chịu được: "Hàn Tuyết, cô có ý gì thế hả? Cô đang nói tôi cũng là loại cặn bã sao? Tôi là cặn bã thì cô chính là con gái của cặn bã! Tôi không cần biết, cô cậu mà để tôi phải vào tù thì sẽ bị sét đánh! Trong vòng hai ngày, cô cậu nhất định phải đưa tiền cho tôi"
Hàn Tuyết tức điên lên, nhưng những gì Lưu Tú Cầm nói là sự thật, cô có giận đến mấy thì cũng chẳng thể để bà ta vào tù được.
Diệp Phàm không muốn Hàn Tuyết tức giận, anh ngẫm nghĩ rồi định nói là sẽ bỏ tiền: "Mẹ à, hai triệu."
"Hai triệu cái gì ha?", không đợi Diệp Phàm nói dứt lời, Lưu Tú Cầm đã ngắt lời anh.
Bà ta quát tháo Diệp Phàm: "Cậu không có tư cách dạy đời tôi.
Trong mắt tôi, cậu chỉ là cái đồ ở rể, tôi xin tiền của con gái tôi chẳng liên quan quái gì đến cậu hết, tốt nhất cậu hãy câm miệng lại cho tôi”
"Mẹ, mẹ đừng có quá đáng, con không có tiền, trừ Diệp Phàm ra thì không ai có tiền đưa cho mẹ đâu, mẹ phải cầu xin con rể mẹ mới đúng đấy!", Hàn Tuyết bất mãn nói.
"Hừ, còn lâu tôi mới cầu xin nó.
Cô là vợ nó, cô xin tiền nó là chuyện đương nhiên, nó mà không cho thì nó chính là loại cặn bã”.
"Cô là con gái tôi, cô không cho thì cô chính là cái đứa bất hiếu, sẽ gặp bao ứng đó”, Lưu Tú Cầm làm ầm lên, nói mà chẳng biết xấu hổ chút nào.
Bà ta nhất quyết không chịu cúi đầu trước mặt Diệp Phàm, nếu không sau này sẽ chẳng còn tiếng nói trước mặt anh nữa.
Diệp Phàm cạn lời, suy nghĩ của Lưu Tú Cầm thật khác người, da mặt dày vô đối.
Hàn Tại Dần cũng che kín mặt, ông ta chẳng có mặt mũi đâu mà nghe mấy lời nguỵ biện vô lý của Lưu Tú Cầm nữa.
Hàn Tuyết tức đến mức bật cười, đúng lúc này, một giọng nói xa xôi vọng tới từ cửa.
"Ái chà, kinh quá nhế, bất hiếu cơ đấy, chậc chậc..."
Mọi người quay đầu sang, Hàn Bách Hào đang đứng tựa vào cửa, nhìn mấy người trong phòng với vẻ mỉa mai.
Nhìn thấy Hàn Bách Hào, Lưu Tú Cầm sầm mặt xuống.
Đứa cháu này chẳng làm được chuyện gì hay ho,