Hàn Bách Hào gật đầu, cười âm hiểm: "Bố, chú hai, chúng ta có muốn tặng quà mừng không?"
Nếu là tặng quà, phỏng chừng có thể chọc tức Diệp Phàm tới nhảy dựng lên.
Hàn Minh Chung lộ vẻ phấn khích: “Chú thấy được đó, mấu chốt là chúng ta có thể xem Diệp Phàm bị giết và tiếp nhận Hồng Môn Yến này như thế nào”.
Nếu Diệp Phàm chết, một nhà Hàn Tuyết căn bản không phải là đối thủ của họ, hơn nữa không biết chừng dưới cơn tức giận của võ đường còn có thể liên lụy tới mấy người Hàn Tuyết nữa?
“Không được, chúng ta có quan sát từ xa nhưng đừng lại gần vẫn tốt hơn”, Hàn Húc Đông trầm giọng nói.
“Bố, lần này Diệp Phàm nhất định không thể sống sót, đó thế nhưng là tổng bộ của người ta, mà Diệp Phàm đã giết nhiều người của họ như vậy, hắn tới chỉ có một đường chết!”, Hàn Bách Hào hung ác nói.
“Không được, bố đã nói không cho phép thì không cho phép, ngộ nhỡ thuyền lật trong mương, thì lần này con chết chắc rồi”, Hàn Húc Đông một lần nữa phủ quyết.
Hàn Bách Hào gấp gáp: “Bố, lần này tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, đó là tổng bộ của võ đường!!”
“Bố nói không là không, con cũng nên ngoan ngoãn mà chờ đợi đi”.
Hàn Húc Đông lạnh lùng từ chối, sau đó không đợi Hàn Bách Hào lên tiếng đã xoay người rời đi.
“Bách Hào à, vẫn là nghe lời của bố cháu thôi, chú hai đi trước đây…”
Chỉ còn lại một mình Hàn Bách Hào, siết chặt nắm đấm: “Hừ, các người không đi, tôi tự đi, tôi nhất định phải chứng kiến cái chết thảm của Diệp Phàm!”
Hôm sau, tổng bộ võ đường treo đèn kết hoa, không khí rộn ràng vui mừng.
Hàn Tử Di
đang ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, lúc này thân thể cô vô cùng cứng ngắc, hai chân bị cố định trên ghế, hai tay bị hai người phụ nữ đè lên.
Mà bản thân thân cô đang rơi lệ đầy mặt, nước mắt thi nhau tuôn rơi, khiến công đoạn trang điểm không ít lần bị gián đoạn.
“Hàn Tử Di, nếu như cô phối hợp, sau khi xong việc tôi sẽ thả cô ra, còn nếu không, tôi sẽ khiến cô trực tiếp kết hôn với hai người trước mặt mọi người, không tin cô thử xem!”
Bên cạnh, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Đỗ Trạch khoác trên mình trang phục cưới, là mẫu áo dài mang phong cách phục cổ của Hoa Hạ.
“Đồ cặn bã, các người sẽ không được chết tử tế!”
Hàn Tử Di cả người phát run, vẻ mặt đầy oán hận.
“Hừ, gả cho tôi là phúc của cô, chỉ là không biết Diệp Phàm sẽ uống được mấy ly rượu, dù sao tôi cũng trở thành em rể của hắn ta, ha ha ha…”
Đỗ Trạch phá lên cười điên cuồng, âm thanh âm u vang vọng cả căn phòng.
Trong căn biệt thự nơi mấy người Hàn Tuyết thuê, Linh Hồ Uyển Nhi đang bận rộn cầm cọ vẽ trên tay.
Khi mọi thứ đã hoàn tất, cô ta đẩy gương tới: “Xem xem thế nào?”
“Trời ạ, không ngờ cô còn có loại kỹ thuật này?”, Long Linh ở bên cạnh ngạc nhiên kêu lên.