*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một cô gái đẹp như vậy, nhưng giờ lại hương tàn ngọc tan.
“Phằng!”
Đúng lúc này, trong lúc Đỗ Trạch đang định chạm vào cổ Hàn Tử Di, một tiếng súng vang lên.
Chỉ thấy Hàn Tuyết tay cầm một khẩu súng nhỏ, bắn trúng vào cánh tay của Đỗ Trạch.
Thực ra, cô muốn nhắm vào đầu Đỗ Trạch, thế nhưng tới cuối cùng Đỗ Trạch cảm nhận được nguy hiểm cận kề, liền lùi lại nửa bước, cho nên viên đạn mới trúng vào cánh tay hắn.
Cũng trong lúc tiếng súng vang lên, Linh Hồ Uyển Nhi liền biến mất khỏi vị trí, mà xông thẳng lên lễ đài.
“Người bắn súng là chị gái cô...”
Linh Hồ Uyển Nhi nhanh chóng nói một câu, rồi kéo Hàn Tử Di xuống mà chạy.
Hàn Tử Di vô cùng kinh ngạc, nhưng lại không chút do dự mà chạy theo Linh Hồ Uyển Nhi.
Tuy bọn họ đã cải trang, Hàn Tuyết trông không còn giống Hàn Tuyết.
Thế nhưng Hàn Tử Di cũng không nghĩ gì nhiều, ít nhất người ta cũng vì cứu cô ấy.
“Khốn nạn, chặn bọn chúng lại...”
Trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn rống lên, vì mọi chuyện thay đổi quá đột ngột.
Không ai ngờ rằng, lại có người dám tới cướp Hàn Tử Di, mà lại còn mang theo cả súng.
Người tới tham dự yến tiệc đều là những người có máu mặt cả, hơn nữa, lại còn ở trong tổng bộ của võ đường.
Cho nên bọn họ cũng không kiểm tra
an ninh, hơn nữa việc kiểm tra an ninh đối với đệ tử luyện võ cũng có chút phản cảm.
Làm thế chẳng khác nào không nể mặt bọn họ, cho nên mở cửa tự do.
“Tự tìm tới chỗ chết...”
Đỗ Trạch vô cùng tức giận, hắn cũng không thèm để ý vết thương trên cánh tay, liền giật thanh đao Khai Sơn trong tay một đệ tử võ đường, rồi chạy đuổi theo Linh Hồ Uyển Nhi và Hàn Tử Di.
Cùng lúc đó, đệ tử của võ đường tràn ra từ tứ phía.
Ba cô gái lại dám cướp người ở trong võ đường?
Hơn nữa lại còn dùng súng, cả đại viện, trở nên huyên náo.
“Ba cô gái đó có lai lịch thế nào vậy, lẽ nào là trợ thủ Diệp Phàm sắp xếp vào trước?”
“Không rõ, nhưng nếu như là vậy, thì cũng quá nực cười rồi, đường đường là truyền nhân của Đao Ma lại dựa vào sự giúp sức của mấy đứa con gái? Không phải nực cười quá sao!”