*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giờ đây anh đã là tiểu tông sư, hơn nữa còn là một tiểu tông sư lớn mạnh như vậy.
Trong lòng cô ta lập tức nảy ra ý định, cô rất muốn gọi điện cho Diệp Phàm, nhờ anh đến Tứ Phương Tông đánh bại Tiêu Mặc Sanh.
Cô không muốn gả cho hắn ta.
Nhưng suy đi tính lại cô ta lại sợ hãi, lòng rối như tơ vò.
Tiêu Mặc Sanh ở Hồn Thiên môn không phải là nơi như võ đường hay Lăng Tiêu Sơn có thể so sánh được.
Trong mắt Hồn Thiên môn họ chỉ là những môn phái cỏn con, không đáng nhắc tới.
Nếu như Diệp Phàm tới chọc giận Hồn Thiên môn, thì sẽ là một rắc rối lớn.
Đột nhiên, đôi mắt cô ta lóe sáng, xuất hiện một tia bực bội.
Ở lối vào sân nhỏ xuất hiện một người phụ nữ, Hoắc Thanh Thanh thấy vậy thì chần chừ trong giây lát mới đứng lên.
“Phương Dao, nhận lấy một chưởng của tôi…”
Hoắc Thanh Thanh hét lên một tiếng, thân hình vọt nhanh về phía Phương Dao đang đứng bên cửa.
Phương Dao nghe thấy tiếng quát tháo, thấy Hoắc Thanh Thanh bỗng nhiên đánh về phía mình thì vẻ mặt kinh ngạc đan xen phẫn nộ không thôi.
Cô ta thét chói tai một tiếng: “Hoắc Thanh Thanh, cô bị thần kinh à…”
“Hừ, lúc đầu bắt tôi phải quỳ xuống, bây giờ chị quỳ xuống cho tôi…”
Hoắc Thanh Thanh gào lên, lòng bàn tay mang theo tiếng gió rít vỗ về phía ngực của Phương Dao.
Bộp!
Phương Dao hốt hoảng tiếp
chiêu, chặn lại một chưởng này, nhưng một chưởng khác lại bị Hoắc Thanh Thanh đánh trúng vào ngực.
“Nhìn không ra chị còn có phần nảy nở này, không biết là công lao của vị sư huynh nào đây?”, Hoắc Thanh Thanh châm chọc nói.
“A... Hoắc Thanh Thanh cô muốn chết…”
Ngực của Phương Dao bị đánh trúng, cơn đau âm ỉ ập tới, cô ta gào lên một tiếng.
Đây là lời cô ta thường dùng để bôi nhọ Hoắc Thanh Thanh, không ngờ hôm nay lại bị cô ta lấy ra phản kích ngược lại trên thân mình.
“Hừ, hôm nay chị nhất định phải quỳ xuống cho tôi!”
Soạt!
Hoắc Thanh Thanh yêu kiều hét lớn, trực tiếp rút ra thanh kiếm nơi thắt lưng, chém về phía Phương Dao.
“A… cô thực sự muốn tìm chết mà…”
Phương Dao bùng lên lửa giận, đồng thời cũng rút ra kiếm của mình, liều mạng chiến đấu cùng Hoắc Thanh Thanh.
Hai người mặc dù là tỷ muội đồng môn, nhưng thù hận lại không nhỏ, mỗi một đường kiếm đều là sát chiêu, hoàn toàn muốn dồn đối phương vào chỗ chết!