Câu nói khinh bỉ ấy khiến Thượng Quan Diên Vũ nổi cơn thịnh nộ.
Tục ngữ nói "đánh người không đánh vào thể diện, chọc người không chọc vào chỗ đau”, Diệp Phàm vừa làm hắn ta mất thể diện, lại vừa chọc vào chỗ đau của hắn ta.
Thượng Quan Diễn Vũ vội vàng mặc quần áo vào, nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt âm u tàn nhẫn, đồng thời cắn răng nói: "Diệp Phàm, mày muốn liều chết với nhà họ Thượng Quan thật sao?"
"Tao nói cho mày biết, đằng sau nhà họ Thượng Quan có chỗ dựa đấy, chút thực lực ấy của mày chẳng đáng là gì đâu!”
Mấy chục năm qua, từ một võ quán nhỏ, nhà họ Thượng Quan phát triển đến ngày hôm nay, tuy rằng Thượng Quan Diên Vũ cũng không hiểu biết rõ ràng về thế lực đứng sau nó, nhưng chắc chắn là đủ để khiến người ta phải kinh hãi.
"Ha ha, tự đề cao bản thân quá cũng không hay đâu.
Nói đi, chúng mày và gia tộc Kato đã hợp tác gì với nhau?", Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Mẹ kiếp!", thái độ bình tĩnh của Diệp Phàm như thế chẳng hề quan tâm tới câu nói uy hiếp của hắn ta, khiến Thượng Quan Diên Vũ nổi cáu.
"Hiện giờ tao cho mày một phút để sắp xếp câu từ, trong vòng một phút phải nói ra vụ hợp tác giữa chúng mày và gia tộc Kato, nếu không, tao không ngại tùng xẻo thêm một lần nữa", Diệp Phàm như cười như không nhìn hắn ta.
"Bắt đầu tính thời gian!"
Thượng Quan Diên Vũ giật bắn người, hắn ta nhớ tới hình ảnh thê thảm của Ichiro Kato, một chân một tay không còn miếng thịt nào, chỉ còn lại khúc xương.
Tùng xẻo, cái cách mà Diệp Phàm tra tấn Ichiro Kato chính là tùng xẻo!
Hắn ta bắt đầu thấy sợ, nhưng vẫn gằn giọng nói: "Diệp Phàm, mày độc ác như thế, đến giờ còn lấy làm tự hào, nhưng mày có biết là mày đã chuốc lấy rắc rối lớn rồi không? Nếu tao là mày, chuyện quan trọng nhất lúc này phải là chạy trốn mới đúng”.
"Bốn mươi giây!”, Diệp Phàm hờ hững nói.
“Diệp Phàm, mày đừng khinh người quá đáng, mày có tin bây giờ tao mà gọi điện thoại thì sẽ có mấy trăm người xông vào đây không? Mày giỏi thì giỏi đấy, nhưng có đánh nổi mấy trăm người không?", Thượng Quan Diên Vũ giận dữ quát tháo.
Thế nhưng Diệp Phàm chẳng hề dao động, anh thản nhiên nói: "Hai mươi giây!"
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, Thượng Quan Diện Vũ kích động, cầm chai rượu vào đập về phía Diệp Phàm.
"Choang.."
Chai rượu vỡ nát, chất lỏng màu đỏ tươi văng đầy lên tấm thảm Ba Tư đắt giá.
Chẳng khó khăn gì mà Diệp Phàm không né được anh lạnh lùng nói: "Mười giây!"
Giọng nói của Diệp Phàm thay đổi rồi, Thượng Quan Diễn Vũ sợ đến mức run lẩy bẩy.
Hắn ta lại nhao và mép giường mình, lấy một khẩu súng đen trên đó ra.
Hai cô nàng kia hét toáng lên.
Vừa rồi Thương Quan Diễn Vũ sợ vỡ mật vì cái cách tra tấn tùng xẻo của Diệp Phàm, lúc này hắn ta mới nhớ ra dưới gầm giường mình có giấu một khẩu súng lục.
Thượng Quan Diên Vũ chĩa súng về phía Diệp Phàm rồi hét to: "Diệp Phàm, quỳ xuống cho tao, nếu không..."
"Hết giờ!"
Giọng nói hờ hững vừa dứt, Diệp Phàm lập tức hành động, gần như là ngay lúc đó, Thượng Quan Diên Vũ cũng bóp cò súng.
Chỉ có điều lúc này vị trí mà Diệp Phàm vừa đứng chẳng có ai nữa, viên đạn ấy bắn vào không trung!
"Xoẹt.."
Âm thanh như tiếng rạch vào da thịt vang lên, Thượng Quan Diên Vũ ngơ ngác nhìn vào cánh tay phải đang cầm súng của mình.
“Tay tao...!A..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, khẩu súng cũng rơi xuống đất, con dao Long Lân của Diệp Phàm đâm xuyên qua bàn tay phải đang cầm súng của Thượng Quan Diễn Vũ.
"Không nghe lời tao thì phải chịu trừng phạt", Diệp Phàm thản nhiên nói
Anh rút con dao Long Lân ra rồi đá bay Thượng Quan Diên Vũ đi, hắn ta rơi xuống đất, không đứng lên được nữa.
"Diệp Phàm, mày đừng tự chuốc rắc rối vào người, tao là người của nhà họ Thượng Quan, mày không được giết tao!", Thượng Quan Diên Vũ gào to, muốn đánh động cho người bên ngoài xông vào.
Trong căn biệt thự này của hắn ta có vệ sĩ.
Chỉ có điều, lúc Diệp Phàm vào đây, sáu tên vệ sĩ đã bị đánh gục hết rồi, đã thế hiệu quả cách âm của căn biệt thự này còn rất tốt, Diệp Phàm chẳng lo là sẽ có người vào đây.
Anh không nói một lời, trong sự hoảng sợ vô tận của Thượng Quan Diên Vũ, con dao được giơ lên rồi lại hạ xuống.
"Phụt...
Một dòng máu mỏng bắn ra từ vai Thượng Quan Diên Vũ.
"A...!Ma quỷ, mày dám giết tao thì sẽ không được chết yên thân đâu!", Thượng Quan Diễn Vũ gào thét lên, vùng vẫy đòi chạy trốn.
Nhưng đó là chuyện không thể, Diệp Phàm giơ chân lên, suýt thì giẫm hắn ta ngất xỉu.
Thượng Quan Diễn Vũ căm hận tột độ dù thế