Trong biệt thự Thiên Hi có tất cả ba tòa nhà, một tòa ba tầng, hai tòa hai tầng, ở giữa còn có một hàng lang bằng gỗ kiểu cổ.
Dưới hành lang là hồ nước róc rách, trong hồ nuôi cá chép rất đẹp.
Trong hai tòa nhà hai tầng, một tòa dành cho người giúp việc, tòa còn lại dành cho tài xế và vệ sĩ, ở giữa là tòa nhà chính ba tầng.
Đứng trên tòa nhà chính và đánh mắt ra phía nam sẽ nhìn thấy hồ Đông gợn sóng lăn tăn.
Đằng sau có núi, đằng trước có hồ, nếu xét theo góc độ phong thủy thì phải nói là tuyệt vời!
"Diệp Phàm, nhiều phòng quá, chúng ta có cần thuê một người giúp việc không, chứ tự quét dọn thì mệt lắm đấy".
Sau khi dạo quanh một vòng, Hàn Tuyết vô cùng vui vẻ, cô cực kỳ hài lòng với nơi này.
"Không thành vấn đề, đợi lúc nào có thời gian, anh sẽ tới tận trung tâm cung cấp giúp việc gia đình để lựa chọn", Diệp Phàm cười nói.
Tòa biệt thự này quá lớn, diện tích gần mười mẫu, cũng tới lúc thuê người giúp việc rồi, vả lại có người giúp việc nấu cơm thì cũng tiện hơn.
"Vậy...”, Hàn Tuyết nhìn Diệp Phàm, muốn nói rồi lại thôi.
Diệp Phàm nở nụ cười nói: "Em muốn hỏi là có để mẹ vào ở không chứ gì?"
Hàn Tuyết cảm thấy ngượng ngùng, cô nhìn Diệp Phàm, nói với vẻ nài nỉ: "Diệp Phàm, em biết mẹ không tốt với anh, bà ấy quá xấu tính, càn quấy, bất chấp lý lẽ, thậm chí một nửa trái tim dã biến thành màu đen rồi..."
"Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ em, sự ra đi của bà nội tác động rất lớn đến cảm xúc của em, bố mẹ ngày một lớn tuổi rồi, em không muốn đợi bọn họ già rồi mới bù đắp.
Em biết em hơi ích kỷ, không suy nghĩ nhiều cho anh..."
"Em có thể đảm bảo với anh là sẽ giao kèo trước với bọn họ, ở đây một tháng là phải về nhà cũ ở một tháng, luân phiên ở hai nhà như thế để mẹ biết người làm chủ gia đình không phải bà ấy..."
Hàn Tuyết nói một cách tha thiết, cô thật sự rất ngại, đây là nhà của Diệp Phàm, nhưng cô lại xin anh cho Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần vào ở, khiến cô cảm thấy mình thật mặt dày.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, Diệp Phàm khẽ cười rồi ôm cô vào lòng.
Anh nói: "Đổ ngốc, bọn họ là bố mẹ em, cũng là bố mẹ của anh, cho em không nói thì anh cũng đồng ý cho bọn họ tới ở.
Còn về việc mẹ càn quấy, nhiệm vụ này gian nan lắm, em đứng ra lo liệu đi".
Nếu Lưu Tú Cầm đến thì Diệp Phàm chẳng đuổi bọn họ đi được, anh cũng đã đoán trước được rằng chắc chắn Lưu Tú Cầm sẽ tới.
Bà ta mà khóc lóc quậy phá rồi đòi thắt cổ thì làm sao mà anh chịu nổi.
Cũng may là căn biệt thự này khá lớn, không giống với nơi bọn họ đang ở.
Căn nhà hai tầng ấy chỉ có mấy phòng, đi ra đi vào kiểu gì cũng chạm mặt nhau, suốt ngày thấy cái bản mặt vênh váo của Lưu Tú Cầm.
"Diệp Phàm...", Hàn Tuyết cảm động rớm nước mắt, con rể mà làm được như Diệp Phàm chẳng có mấy ai đâu, huống chi còn là ở rể, quả thực là lấy ơn báo oán.
"Được rồi, đừng khóc nữa, cảm động thôi cũng khóc, sau này làm sao sinh con được...", Diệp Phàm vừa lau nước mắt cho cô vừa trêu ghẹo.
Hàn Tuyết cảm động không thôi, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Hàn Tuyết Diệp Phàm hơi ngạc nhiên.
NhÌn vào đôi mắt của cô, anh có thể nhìn thấy ngọn lửa trong đó, khiến anh cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng anh vẫn điều chỉnh lại tâm trạng rồi trêu đùa cô: "Tiểu Tuyết, ánh mắt nóng cháy đấy của em định làm anh tan chảy đó hả? Anh ngửi thấy mùi thèm hormone rồi đó".
Nghe vậy, mang tai Hàn Tuyết đỏ ửng lên, nhưng cô vẫn nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.
Cô nhẹ giọng nói: "Đúng là em muốn làm anh tan chảy đó.
Lúc trước trái tim em quá lạnh giá, quá khép kín, em những tưởng cả dời này sẽ luôn như thế, u mê sống từ ngày nọ sang ngày khác..."
"Em không biết vì sao anh lại tốt như thế, đến bây giờ vẫn không biết, sau này cũng không muốn biết, em chỉ biết là em yêu anh".
"Em quen với sự hiện hữu của anh từ lúc nào chẳng hay, mẹ mắng anh là em cảm thấy phẫn nộ, người khác sỉ nhục anh là em cảm thấy nhói lòng, anh bị kẻ cướp bắt đi làm con