“A bô a bô…”
Lý Thanh Dương nôn nóng giống như một người câm kêu loạn, làm cho người khác phải bật cười.
Mặt Lý Chấn Uy hiện rõ vẻ bất lực, cũng may ông ta còn trẻ, đứa con trai duy nhất của mình xem ra thật sự còn có chút ngốc nghếch..
Trước đây còn cảm thấy rất thông minh lanh lợi, nhưng hiện tại xem ra không chỉ là một người ngoan cố, mà còn thiếu tinh tế, nếu như tương lai giao lại nhà họ Lý cho nó, nhất định sẽ xảy ra vấn đề lớn.
“Người anh em Thanh Dương, đừng nóng vội!"
Diệp Phàm quay đầu cười với Lý Thanh Dương, nụ cười tự tin khiến Lý Thanh Dương an tĩnh lại.
Sau đó anh nhìn thẳng Lý Chấn Uy, nói: “Lý gia chủ, ông nói đúng, giá trị của tôi quả thực rất lớn”.
“Nhưng nếu như tôi nhớ không lầm thì lệnh săn giết mà Liên minh võ đạo phát ra là dành cho thế hệ thanh niên. Về lý do tại sao lại như vậy, tôi nghĩ nguyên nhân chính là sư phụ Ma đao của tôi, bọn họ sợ lấy mạnh hiếp yếu sẽ chuốc thù với sư phụ của tôi, tôi nói có đúng không?”
Lý Chấn Uy hai mắt nheo lại, không ngờ Diệp Phàm lại nói một câu này ra.
“Bởi vậy Lý gia chủ à, nếu ông ra tay với tôi thì tôi cũng sẽ giơ tay đầu hàng”.
“Đương nhiên, sau khi bắt được tôi, nhà họ Lý ông phải chuẩn bị thật tốt để hứng chịu cơn giận của sư phụ tôi, tôi không quan trọng, dù sao một cái mạng nát có thể kéo theo trăm người nhà họ Lý các ông chôn theo, tính tới lui cũng vẫn có lãi!”
Diệp Phàm cười tít mắt nói, mang theo uy hiếp trực tiếp, không khí trong đại sảnh như đông cứng lại.
Diệp Phàm mượn oai hùm, lúc này Độc Cô Thiên Đao căn bản không thể xuất hiện, bọn họ cũng không biết ông đang ở đâu.
Nhưng các thế lực lớn thậm chí cả Liên minh võ đạo cũng không phái ra cường giả để lùng giết anh.
Ắt hẳn là lo lắng Ma đao đang ẩn nấp trong bóng tối
sẽ trả thù trong tương lai, ngoại trừ lý do này, anh cũng không nghĩ được ra lý do nào khác.
Hơn nữa anh cũng không chủ động công kích nhà họ Lý, nếu Lý Chấn Uy chủ động bắt giữ anh, tất nhiên sẽ phải băn khoăn tới sự tồn tại của Ma đao.
Khuôn mặt Lý Chấn Uy đầy vẻ nguy hiểm, tất cả trưởng lão nhà họ Lý từng người đều căm tức nhìn Diệp Phàm chòng chọc, nhưng Diệp Phàm lại là dáng vẻ không phát giác ra điều gì.
Mọi người trong nhà họ Lý đều nhìn anh với ánh mắt nguy hiểm, đặc biệt là Lý Chấn Uy, người đã bước vào cảnh giới bán bộ tông sư, luồng khí mạnh mẽ phát ra từ người ông ta khóa chặt anh lại.
Trong lòng Diệp Phàm cũng có chút lo sợ, ngộ nhỡ đối phương đột nhiên bạo phát, anh chỉ có con đường chết.
Đó thế nhưng là bán bộ tông sư, anh căn bản không nhấc nổi lên bất kỳ gợn sóng nào, đây là sự chênh lệch về chất, anh hiểu rất rõ!
Nhưng để có được tin tức về Âu Dương Ngọc Quân, thậm chí giành được sự trợ giúp của nhà họ Lý.
Anh nhất định phải ngông cuồng hơn một chút nữa, chỉ thấy anh nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi không chủ động công kích, mà các người không thể ra tay với tôi, cũng không ai trong thế hệ trẻ nhà họ Lý mấy người là đối thủ của tôi, cho nên loại thị uy không có tác dụng quá lớn đối với tôi!”
Lời này vừa vang lên, bầu không khí trong phòng lại một lần nữa ngưng đọng.
Tâm trạng của Lý Chấn Uy dao động kịch liệt một hồi, Diệp Phàm cảm thấy luồng khí vây hãm mình bỗng nhiên trở nên mãnh liệt hơn.
“Hỗn xược!”