Thậm chí còn cảm ơn anh đã tha cho cô ta một mạng.
Không chỉ già trẻ lớn bé nhà họ Lý mà ngay cả một người sắp lên tông sư như Lý Chấn Uy cũng tỏ ra nghi ngờ, không hiểu tại sao.
Chỉ có mỗi lão già của Phiêu Miểu Cung đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái.
“Cô Lý, thua là thua, khỏi cần cảm ơn tôi, cô cứ đứng đơ ra đó, tôi cũng không dám ra tay…”, Diệp Phàm lau vết máu ở khoé miệng đi.
“Tôi thắng anh nhưng rõ ràng anh có thể lấy đi cái mạng này của tôi. Nói đúng ra, Lý Thanh Nguyệt tôi mới là kẻ thua, tôi không phải kẻ không chịu nổi thất bại!”, Lý Thanh Nguyệt cười nhạt, kiên quyết nói.
Diệp Phàm lắc đầu bất lực: “Vậy coi như chúng ta hoà đi!”
Ai nấy đều cảm thấy cạn lời, cái này cũng được coi là kết quả hả?
“Được rồi, trận đấu kết thúc tại đây, mọi người cần làm gì thì đi làm đi”, Lý Thanh Nguyệt nói với người nhà họ Lý, xem ra cô ta cũng không muốn giải thích gì nhiều.
“Gia chủ, Nhị trưởng lão và Đại Hùng quay lại rồi…”
Lúc này, một người đàn ông chạy từ ngoài vào, sốt sắng nói với Lý Chấn Uy.
Trần Thiên Hằng đã chết, nhóm cao thủ của nhà họ Trần bị quét sạch, Nhị trưởng lão với Lý Đại Hùng đến tịch thu tài sản nhà họ Trần, lúc này quay về, chắc chắn là thu được bội rồi.
Lý Chấn Uy đứng dậy, chắp tay lạy lão già ở Phiêu Miểu Cung: “Tiền bối, tôi có chút chuyện cần đi xử lý chút, mong ông lượng thứ!”
“Đi đi, không cần để tâm đến ông già này đâu…”
Lý Chấn Uy dẫn theo người nhà họ Lý rồng rắn đi ra. Còn về Diệp Phàm, Lý Chấn Uy cảm thấy anh chưa có đủ tư cách để ông ta đánh tiếng giải thích.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng chẳng để tâm chuyện này.
Đợi mọi người đi hết, Diệp Phàm đưa mắt nhìn sang Lý Thanh Dương: “Thanh Dương, giờ có thể nói về chuyện của Ngọc Quân rồi chứ!”
“Diệp đại ca, em…”
Nhắc đến Âu
Dương Ngọc Quân, trong lòng Lý Thanh Dương cảm thấy đau buồn. Đúng lúc này, Lý Thanh Hà đứng ra lên tiếng: “Để tôi nói, Âu Dương Ngọc Quân không ở nhà họ Lý, cậu ta bị nhà Âu Dương tóm đi rồi”.
Diệp Phàm chau mày: “Tóm đi rồi? Ý gì?”
“Nhị trưởng lão nhà Âu Dương dẫn theo cao thủ đến nhà họ Lý chúng tôi, lấy cớ tóm Âu Dương Ngọc Quân để san bằng nhà họ Lý chúng tôi…”
Lý Thanh Hà kể kỹ mọi chuyện đã qua lại cho Diệp Phàm nghe, nghe xong, sắc mặt anh bỗng tối sầm lại.
Một luồng sát khi bỗng toả ra từ người anh, nghiến răng nói: “Nhà Âu Dương hay lắm, dám làm ra chuyện mất hết nhân tính như vậy, bắt trẻ nhỏ rồi còn không tha cho người lớn, Hy Hy mới có 5 tuổi…”
Diệp Phàm rất tức giận, Âu Dương Ngọc Quân chưa từng nói những chuyện này cho anh biết. Chắc là do thương thế lần trước của anh quá nặng, Âu Dương Ngọc Quân không muốn anh lo lắng nến mới không nói sự thật.
Còn cậu ta lại gặp phải một loạt màn ám sát, thông tin của hai bên không được truyền đi, anh lại không dành ra được thời gian để tới đây.
Lúc này, dưới thuỷ lao của nhà Âu Dương, Âu Dương Ngọc Quân bị nhốt trong đó, tay chân bị trói chặt, chỉ có mỗi cái đầu nhô khỏi mặt nước.
Bên cạnh hồ nước có hai người trung niên đang đứng, Một trong số họ còn cầm trên tay chiếc túi lưới, trong đó có con vật gì đó đang không ngừng ngọ nguậy.
Sắc mặt người trung niên vô cùng lạnh lẽo: “Âu Dương Ngọc Quân, Mau nói ra tung tích của bố cậu, chúng tôi sẽ để cậu bớt chịu khổ chút”.