Hoắc Thanh Thanh vô cùng khinh thường, giả bộ giỏi thật đấy, hơn nữa dáng vẻ làm nũng kia khiến cô ta buồn nôn quá trời.
Lục Thần không còn cách khác, tuy biết bên trong ắt hẳn vẫn còn điều khúc mắc, có thể Phương Dao biết chuyện gì đó.
Nhưng đối phương không nói, anh cũng không còn cách nào khác.
Hơn nữa, đó cũng chỉ là suy đoán của anh ta, không thể vì suy đoán mà ép người khác vào đường chết được.
“Được rồi, đừng khóc nữa, tôi tin cô”.
Lục Thần bất đắc dĩ an ủi vài câu, sau đó nhìn Hoắc Thanh Thanh: “Sư muội Thanh Thanh, mong em để ý đến tin tức của Trần Húc giúp anh, anh đến chỗ khác hỏi xem sao…”
“Yên tâm đi Lục sư huynh, em tin nhất định sẽ tìm được sư huynh Trần Húc!”, Hoắc Thanh Thanh động viên.
Trong lòng Phương Dao lạnh lẽo, muốn tìm thấy Trần Húc trừ phi phải lật tung Tứ Phương Tông này lên, nhưng đó là điều không thể.
Lục Thần rời đi, sắc mặt Phương Dao lập tức quay ngoắt 180 độ, vẻ tủi thân oan ức, nước mắt rưng rưng kia hoàn toàn biến mất.
Hơn nữa còn âm hiểm nhìn Hoắc Thanh Thanh: “Hoắc Thanh Thanh, vì để đối phó tôi mà cô làm đủ mọi cách nhỉ, đúng là ác độc đến cực điểm!”
“Hừ, chả lẽ tôi nói sai sao?”
Hoắc Thanh Thanh cười gằn: “Khi chị nói dối thì ngón út của tay phải thường gập vào trong, chả lẽ tôi nói không đúng?”
Phương Sao lạnh lẽo cười: “Cô nói đúng đấy, vậy thì sao?”
Đột nhiên, Hoắc Thanh Thanh sững cả người, Phương Dao lại dám thừa nhận!
Cô ta thừa nhận mình đã nói dối, thừa nhận mỗi khi cô ta nói dối đều có động tác tay phải đâm vào lòng bàn tay.
“Phương Dao, hà cớ gì chị phải làm như vậy?”. Giọng nói Hoắc Thanh Thanh lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Làm cái gì?”
Vẻ mặt Phương Dao tỏ vẻ xem thường: “Tôi chỉ thừa nhận bản thân mình có động tác là ngón út đâm vào lòng bàn tay, như vậy thì có vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên là
có vấn đề, đó là chị nói dối nên mới đâm ngón út vào lòng bàn tay. Lúc nãy chị đã nói dối với Lục sư huynh, chị chắc chắn đã biết tin tức của Trần Húc, tại sao chị lại phải giấu diếm?”, Hoắc Thanh Thanh lập tức nổi giận.
“Hừ…”
“Biết thì thế nào, mà không biết thì sao?”
Phương Dao khinh thường, nở nụ cười âm hiểm: “Không liên quan đến tôi, cũng chẳng liên quan đến cô! Cô vẫn nên tự quan tâm bản thân mình thì hơn, sắp tới trận đấu chính thức rồi, hồi môn của cô đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Hoắc Thanh Thanh nhìn cô ta chằm chằm, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ vô cùng đáng sợ khiến bản thân cũng giật mình: “Phương Dao, tâm địa chị không còn hung ác nữa mà là độc địa, nếu không muốn người khác biết được thì mình đừng có làm!”
“Ha ha, nói mà không có chứng cứ, đây là suy đoán của cô thôi nhưng đối với tôi, nó chính là lời phỉ báng đấy. Nếu như anh Lục Thần vẫn còn chưa tin thì tôi có thể dùng mạng mình để chứng minh trong sạch!”. Hoắc Thanh Thanh có ý gì Phương Dao đều biết rõ, lập tức khinh thường nói.
“Dùng mạng để chứng minh trong sạch?”
Hoắc Thanh Thanh lắc đầu cười lạnh: “Phương Dao, chị coi tất cả mọi người đều là kẻ ngốc à?”
“Cho dù Lục sư huynh không cản lại chị thì chị cũng sẽ không tự sát, chị diễn mà ai cũng nhìn ra được. Nếu không thì tại sao Lục sư huynh vẫn nhờ tôi để ý tin tức của Trần Húc giúp anh ấy chứ không phải là nhờ chị chứ?”
“Chị nên nhớ là trên đời này chẳng có bức tường nào cản hết được tất cả gió đâu!”