*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chạy nhanh như chớp về phía đại điện của tông môn, Hoa Vũ Dung là trưởng lão, mỗi ngày đều phải họp hành xử lý những chuyện nội bộ tông môn.
Như thế cũng không khác gì như đi làm ở thế giới phàm tục, không có chuyện gấp thì mỗi ngày cũng phải họp hành quẹt thẻ…
“Hoắc Thanh Thanh, dường như tôi đã nghe thấy tiếng cô kêu la thảm thiết rồi, đây đều là do cô ép tôi…”
Bên trong phòng, Phương Dao chảy mồ hôi đầm đìa, lại nhỏ một ít máu từ trong lòng bàn tay lên búp bê, sau đó dùng kim nhọn đâm vào.
Hoắc Thanh Thanh đang chạy nhanh phải chịu nhiều cơn đau liên tục khiến mặt cô ta nhăn lại, đã có vài lần làm ra những tư thế kỳ lạ giống như một con cừu phát điên vậy.
Thế nhưng chỉ sau một vài lần, cảm giác được cơn đau đã giảm đi nhanh chóng, mặc dù còn thấy đau nhưng vẫn ở mức độ người chịu đựng được.
“Chết tiệt, chắc chắn có người đang làm hãm hại mình…”
Hoắc Thanh Thanh mắng mỏ trong lòng. Cô ta có nghe nói trong giới võ đạo, có loại phương pháp vô cùng kỳ quái lại mạnh mẽ, được gọi là vu pháp, chủ yếu là hạ chung, đủ các loại chung.
Cô ta cảm thấy cơn đau nhức kỳ lạ này chắc chắn là do có người đang nhằm vào mình. Đối tượng nghi ngờ đầu tiên chính là Phương Dao, hay nói cách khác, người duy nhất chính là Phương Dao.
Bên trong phòng, Phương Dao ướt đẫm mồ hôi, loại vu chung thuật này rất kỳ lạ, khiến người khác không thể tưởng tượng được
Lợi dụng thông qua quần áo và những đồ dùng cá nhân của người bị hạ chung mà có thể tiến hành hạ chung.
Phương Dao đã bỏ ra cái giá rất lớn mới mua được cái này. Sợi tóc kia là của Hoắc Thanh Thanh, để lấy được sợi tóc
này, Phương Dao đã phải giao đấu với Hoắc Thanh Thanh mấy lần mà mới chỉ lấy được một sợi.
Thế nhưng, để hạ chung xuống búp bê thì cần có máu từ lòng bàn tay, hơn nữa cần phải tập trung sức lực tinh thần cao độ để tấn công, khiến cô ta tiêu hao rất nhiều.
Thậm chí lúc này, sợi tóc kia của Hoắc Thanh Thanh cũng giống như bị thiêu đốt, sợi tóc ban đầu vốn mượt mà đến lúc này đã trở nên khô héo xơ xác.
“Hừ, Hoắc Thanh Thanh, lần sau mà còn dám như vậy nữa, tôi sẽ để cô chịu mọi giày vò!”
“Còn Diệp Phàm kia nữa, không biết đến lúc ném đầu Diệp Phàm tới trước mặt thì Hoắc Thanh Thanh cô có còn cười được nữa hay không…”, lau đi mồ hôi ướt đẫm trên đầu, vẻ mặt Phương Dao u ám, bỏ búp bê lại vào trong hộp.
Người đã đến nhà họ Hàn ở thành phố Cảng tìm Diệp Phàm đúng là người do Tiêu Mặc Sanh cử đi, chẳng qua Phương Dao đã cung cấp thêm thông tin nói Diệp Phàm ở rể tại nhà họ Hàn.
Chỉ là đáng thương cho nhà họ Hàn, Diệp Phàm đã chuyển đi từ lâu, sau lại bị Tiết Trường Quân phá huỷ một lần rồi giờ lại người của Tiêu Mặc Sanh tàn phá một lần nữa.
…
Tại tỉnh Vân, bên ngoài gia tộc Âu Dương.
Diệp Phàm được Lý Thanh Dương dẫn đi, tới được phía ngoài gia tộc Âu Dương có một rừng trúc rất rậm rạp.
Nhìn qua ống nhòm thì có thể thấy được những người đàn ông tuần tra đang đi qua đi lại bên ngoài nhà Âu Dương, bọn họ vô cùng cảnh giác.