Diệp Phàm tìm bừa một lý do rồi xoay người, định rời đi, thế nhưng giọng nói kia lại vang lên.
Giọng nói có vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng có chút châm chọc: “Bảo cậu giữ mình sạch sẽ thì không nghe, tên nhóc cậu tuổi còn trẻ mà đầu óc không dùng được gì, nhà vệ sinh ở bên tay trái cậu đấy. Cậu sang bên phải tới hầm giam làm cái gì…”
“Ồ ồ, trong rừng trúc này chỗ nào nhìn cũng như nhau, ha ha…”
Diệp Phàm nói một câu rồi chạy chậm sang bên trái, chỗ có nhà vệ sinh.
Nhưng trong lòng anh lại vô cùng vui mừng xen lẫn kinh ngạc, không ngờ hướng bên phải lại là hầm giam.
Chuyện này cứ như buồn ngủ gặp chiếu manh, muốn có cái gì thì có cái đó.
“Tên nhóc mới mọc lông này sớm muộn gì cũng chết trên người mấy ả đàn bà đó…”. Người đàn ông khẽ lắc đầu mắng một câu rồi mới rời đi.
Đợi người đàn ông rời đi rồi Diệp Phàm mới đi ra, đi về phía bên phải lúc nãy.
Trên đường đi, Diệp Phàm gặp đến vài người chào hỏi anh, nhưng tất cả đều bị anh nghĩ cách lấp liếm qua loa rời đi.
Cuối cùng, sau khi đi gần mười mấy phút, Diệp Phàm nhìn thấy một tòa nhà có kiến trúc khác với những căn khác.
Phía trước mặt tòa nhà này có một cái đầu hổ to lớn thoạt nhìn rất dữ tợn, khiến người ta có cảm giác áp lực nặng nề.
Hơn nữa, bên ngoài tòa nhà này còn bốn đệ tử nhà Âu Dương đứng canh, nơi được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy rất có khả năng là ngục giam của nhà Âu Dương.
Lại liên kết với đầu hổ màu đồng phía trước, Diệp Phàm dám chắc chắn chín mươi phần trăm, có thể khẳng định đây là ngục giam nhà Âu Dương.
Diệp Phàm cũng không gấp gáp lại gần thăm dò mà chỉ đi xung quanh bên ngoài tòa nhà
này, tiến hành kiểm tra một lượt rồi lên kế hoạch.
Ví dụ như tuyến đường chạy trốn…
Dạo quanh một vòng, Diệp Phàm mới phát hiện đi vào thế nào mới là vấn đề nan giải.
Tòa nhà này chỉ có một cửa ra vào chính là cửa sắt phía trước được người canh gác.
Diệp Phàm có thể dùng sức tấn công, anh có lòng tin có thể khống chế được toàn bộ bốn người này chỉ trong thời gian ngắn.
Nhưng vẫn thường có người đi tuần tra đến đây, kế hoạch này có vẻ như không được rồi.
“Xem ra chỉ có thể ra đòn nặng tay thôi…”
Diệp Phàm tự nói trong lòng, từ trong túi lấy ra một túi vải đen, miệng khẽ nhếch cười hung ác.
Sau đó, Diệp Phàm lặng lẽ đi về phía nhà bếp trung tâm của nhà Âu Dương.
Gia tộc Âu Dương đông người, tất cả thức ăn đều được cung cấp chung. Bên trong túi vải đen này là hoa cà độc dược, có công dụng gây mê rất mạnh.
Lúc đầu anh và Linh Hồ Uyển Nhi đến cao nguyên Tây Tạng, bị tiệm sửa xe bên đường gài bẫy, lấy hoa cà độc dược này làm thành trà Tây Tạng mưu hại Diệp Phàm.
Hôn mê suốt cả một đêm mới tỉnh lại được.
Mà lúc này, anh muốn bỏ hoa cà độc dược này vào trong nhà bếp trung tâm nhà Âu Dương, chỉ là lúc này đã về đêm, người ăn khuya có thể sẽ không nhiều.
Nhưng hành động vào ban ngày thì tỷ lệ thành công gần như bằng không.