*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Âu Dương Quan Tùng cười lớn, ông ấy cầm lấy đoạn xích thép bị đứt quấn trong tay, sau đó nhảy một bước đến bên cạnh Âu Dương Hải.
“Ông Hải à, chúng ta đã bao lâu không kề vai chiến đấu rồi nhỉ?”. Âu Dương Quan Tùng cười lớn nói.
“Chẳng phải chúng ta vẫn luôn kề vai chiến đấu sao?”, Âu Dương Hải cũng cười lớn.
“Anh trai à, thả chúng tôi ra đi, giết hắn ta đến trời đất mù mịt!”
“Anh trai nhanh lên chút, bóp nát trứng tên khốn đó…”
Tiếng la gầm trong hầm giam lần lượt vang lên, Âu Dương Hải Lâm sát khí đầy mình, nhưng ánh mắt nhìn vào Long Lân trong tay Diệp Phàm vẫn lộ ra lòng tham.
Ông ta rống giận một tiếng: “Đàn áp phản loạn, tất cả mọi người ra tay giết hết cho tôi!”
Giết giết giết!
Đệ tử nhà Âu Dương liên tục gào thét, thân là đệ tử nhà Âu Dương đều vô cùng kiêu ngạo.
Trong mắt bọn họ, mấy người Diệp Phàm chính là kẻ tội đồ, đều không coi trọng bọn họ.
“Hai người cố gắng chống đỡ trước, tôi sẽ mở thêm nhiều phòng giam nữa…”
Diệp Phàm thét lớn, những người này đa phần đều là thuộc hạ cũ của bố Âu Dương Ngọc Quân, đối với Diệp Phàm mà nói thì đây là chuyện đáng vui mừng.
Cho dù bây giờ những người nhà Âu Dương đang nghỉ ngơi có bị đánh thức thì anh cũng không sợ, ít nhất cũng có tự tin có thể giết được nhiều hơn.
“Cậu cả, tôi để cậu ở chỗ này trước!”
Âu Dương Hải để Âu Dương Ngọc Quân xuống chỗ bên cạnh, dựa vào hàng rào sắt ngay đó, sau đó rút dây xích sắt từ thắt lưng ra xông thẳng
vào đám người chém giết.
Ầm ầm ầm!
Xiềng xích thép quấn quanh tay, hai người Âu Dương Hải, Âu Dương Quan Tùng như nổi cơn cuồng bạo, điên cuồng đánh đấm tấn công đám người xông đến.
Âu Dương Hải Lâm rống giận, ông ta dẫn đầu, nội lực cuồn cuộn dâng trào trên bàn tay, đấm một quyền khiến Âu Dương Quan Tùng phải lùi về sau ít nhất cũng hơn một mét.
“Âu Dương Quan Tùng, các người không đánh lại được đâu. Ở trong ngục giam này đã lâu ngày không luyện võ, bụng ăn không no, cả người yếu ớt, chẳng khác gì gà bệnh!”
Âu Dương Hải Lâm mỉa mai, khí kính cuồn cuộn khắp người khiến người sợ hãi. Ông ta tức giận xông về phía trước, mục tiêu của ông ta không phải mấy người Âu Dương Quan Tùng mà là Diệp Phàm.
Không thể để Diệp Phàm lại thả ra thêm nhiều người nữa, nếu không sẽ gây ra phiền phức rất lớn.
Bên ngoài nhà Âu Dương, Long Linh đã nhiều lần gọi Diệp Phàm nhưng cũng không nghe thấy anh trả lời, mà người tuần tra bên ngoài nhà Âu Dương đã bắt đầu xông vào bên trong, hơn nữa cửa chính to lớn cũng đã bị khoá lại.
“Chắc chắn Diệp Phàm đã bị phát hiện rồi, chúng ta phải chuẩn bị chi viện anh ấy!”. Long Linh trầm giọng nói.