“Ha ha ha…”
Diệp Phàm cười: “Đúng thì đã sao, mà không phải thì đã thế nào, dù sao hôm nay Lăng Tiêu Sơn ông cũng phải bị tiêu diệt!”
“Diệp Phàm, gan chó của cậu đúng là lớn, thật sự dám đến Lăng Tiêu Sơn, hôm nay phải khiến cậu có đi mà không có về!”
Hạ Hồng giận dữ, chuyển động thân mình tránh khỏi đòn tấn công của Âu Dương Hải liền bổ nhào về phía Diệp Phàm.
“Quay trở lại cho tôi!”
Diệp Phàm cầm tấm biển quật mạnh vào Hạ Hồng.
Bụp!
Tấm biển gỗ rắn chắc bị một nắm đấm của Hạ Hồng đánh thành phấn vụn, thế công không hề suy giảm lao vút vào Diệp Phàm.
Bùm!
Diệp Phàm nhanh chóng ra chiêu Trích tinh thủ, mạnh mẽ cùng nắm đấm của Hạ Hồng đập cùng một chỗ.
Lúc này Âu Dương Hải lại đuổi giết tới, nhấc chân đạp vào cần cổ của Hạ Hồng.
Cảm nhận được âm thanh vù vù xé rách không khí phía sau, trái tim Hạ Hồng thắt lại, xoay người sang một bên, lòng bàn tay đẩy vào mắt cá chân của Âu Dương Hải.
“Thái cực thôi thủ?”
Diệp Phàm nhận ra, Hạ Hồng vậy mà sử dụng thái cực thôi thủ.
Đáng tiếc, thái cực thôi thủ của anh
cũng giỏi không kém, anh ta lập tức hét lên: "Để tôi tới, thái cực thôi thủ, lãm tước vĩ (vuốt đuôi công)!”
Diệp Phàm nhảy tới so chiêu với Hạ Hồng, một thức thôi thủ thân hình xuyên qua phía sau lãm tước.
Bùm!
Khuỷu tay của Diệp Phàm dồn sức đập mạnh xuống lưng của Hạ Hồng khiến ông ta đau tới kêu thảm một tiếng.
Gương mặt của Tề Đạo Đỉnh lúc này đã vặn vẹo khó coi đến cực điểm, bởi nhị trưởng lão Bành Việt lại lừa gạt ông ta.
Diệp Phàm đã ở đây mà Bành Việt lại nói rằng mình đang chiến đấu cùng Diệp Phàm.
“A!”
Tề Vân Huyên kêu lớn một tiếng, cô ta bị một chưởng của Linh Hồ Uyển Nhi đánh trúng ngực, máu nơi đầu tim cũng ho ra.
“Huyên Nhi…”