Máu đỏ phun trào, tiếng kêu thảm thiết vang lên, sắc mặt mấy người Âu Dương Hải đều hung tợn tột cùng.
“Ác ma, mày sẽ không được chết yên ổn đâu, mày sẽ phải xuống địa ngục…”, Hạ Hồng rống lên, oán hận đến cùng cực.
“Khi các ông năm lần bảy lượt truy giết tôi, làm hại người thân của tôi, thì nên nghĩ đến điều này rồi!”
Lời vừa dứt, cây đao trong tay Diệp Phàm chém xuống, đầu của Hạ Hồng liền đứt lìa.
Tại thời điểm này, tất cả những người ở Lăng Tiêu Sơn đều chết sạch!
Đồ sát! Diệt môn!
“Môn chủ, chúng ta đến phòng chứa bảo vật của Lăng Tiêu Sơn xem xem, tuy môn phái nhỏ bé, nhưng dù sao cũng đã thành lập hơn trăm năm, ít nhiều cũng sẽ có đồ tốt!”, Âu Dương Hải bật cười nói.
“Khi không có ai, mọi người cứ gọi tôi là Diệp Phàm được rồi, chúng ta không cần phải xa cách làm gì!”, Diệp Phàm cũng cười bảo.
“Ha ha ha…”
Bảy người Âu Dương Hải cùng vang lên tiếng cười, họ nhìn về phía Âu Dương Ngọc Quân, cảm giác này giống như khi ở cùng với Âu Dương Thiên Hồng ngày trước.
Tràn đầy đam mê, tình nghĩa, chứ không phải là mưu mô, đấu đá lẫn nhau!
Cùng lúc này, tại nhà họ Khổng ở thành phố Cảng, Bành Việt đứng ngồi không yên, lâu vậy rồi mà Lăng Tiêu Sơn vẫn không có tin tức gì.
Người phụ trách truyền tin bên cạnh ông ta cũng sốt ruột theo, truyền
tin giả tức là hắn ta đã đi vào con đường phản bội Bành Việt không thể quay đầu nữa.
“Bây giờ cậu liên lạc với người bên đó, lấy danh nghĩa cá nhân liên lạc, thử hỏi thăm xem tình hình như nào!”, Bành Việt trầm giọng nói.
“Vâng, tôi sẽ đi liên hệ ngay!”
Người đàn ông cầm điện thoại, đầu tiên là gọi cho các anh em thân thiết của mình, nhưng gọi không có ai nghe.
Sau đó gọi cho người thứ hai, người thứ ba, liên tục gọi chín cuộc nhưng không hề có ai nghe máy.
Bàn tay hắn ta run bần bật, khóe miệng cũng giật giật: “Nhị trưởng lão, không ai bắt máy, chắc không phải bọn họ bị người của Thánh Môn gì đó…”
Hắn ta không dám nói tiếp, hắn không dám nói ra ba từ “giết chết hết”.
Bành Việt run người, nhưng lập tức lắc đầu: “Không thể nào, thực lực của tông chủ còn mạnh hơn cả Tiết Trường Quân của võ đường kia, cho dù không đánh lại được cũng sẽ bỏ chạy, có thể không chạy được sao?”