Trong bệnh viện Hoa Nhân số một ở thành phố Thanh Hải, Hàn Tử Di ngồi trong hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, khóc nấc không thành tiếng.
Cuối cùng Diệp Phàm cũng gọi lại cho cô, có quỷ mới biết mấy tiếng này cô đã trải qua như thế nào.
Ở đầu dây bên kia, Diệp Phàm cau chặt mày, vội vàng lên tiếng an ủi: “Tử Di, có chuyện gì, em bình tĩnh lại trước, nói rõ anh nghe?”
“Bây giờ bố đang ở trong phòng phẫu thuật, không rõ sống chết”, Hàn Tử Di vừa nói vừa nghẹn ngào.
“Sao lại như vậy, chị em đâu, sao không liên lạc được?”
“Chị bị bắt đi rồi, không ở đây…”
Soạt!
Khí tức mãnh liệt liền bùng phát ra, Hàn Tuyết bị bắt rồi, sao có thể chứ?
Bọn họ tới hồ Thanh Hải để chơi và nghỉ dưỡng, theo lẽ thường thì không có ai quen biết gì bọn họ, sao lại có người đến bắt cóc họ chứ?
Hơn nữa, anh vừa mới giết chết Ngô Triết và Hà Khôn, thông báo với toàn giới võ đạo.
Muốn động tới anh thì thoải mái, nhưng không được động vào người thân bạn bè của anh, mới một ngày mà thôi, ai dám làm chuyện đó?
“Tử Di, rốt cuộc là ai bắt chị em đi, còn em…”
Tuy Diệp Phàm nổi cơn thịnh nộ, nhưng vẫn chưa mất hết lý trí, nếu bắt cóc, thì sao lại chỉ bắt một mình Hàn Tuyết?
“Nói đúng ra thì chị em không phải bị bắt đi, một người phụ nữ nói muốn nhận chị ấy làm đồ đệ, sau đó gặp phiền phức lớn, chị vì cứu chúng em nên đồng ý đi cùng người phụ nữ đó, chỉ có bố là bị thương, phải uống rất nhiều thuốc của cô ta…”
Hàn Tử Di mếu máo, câu được câu chăng kể lại đầu đuôi câu chuyện…
Sắc mặt Diệp Phàm u ám, Hàn Tuyết không tính là bị bắt cóc, nhưng thủ đoạn của đối phương cũng khiến người
khác cảm thấy ớn lạnh.
“Em gửi địa chỉ cho anh, anh sẽ đi chuyến bay sớm nhất, bảo bác sĩ tận lực cứu chữa, đừng lo về vấn đề tiền bạc…”
Diệp Phàm dặn dò vài câu rồi tắt mát, mấy người Linh Hồ Uyển Nhi đứng bên cạnh anh.
“Diệp Phàm, sao thế?”, Linh Hồ Uyển Nhi hỏi.
“Tiểu Tuyết bị một người bắt đi làm đồ đệ rồi, bố vợ của tôi bị thương nặng đang làm phẫu thuật trong phòng cấp cứu, tôi phải đến Thanh Hải ngay lập tức…”
“Vậy tôi đi cùng!”, Linh Hồ Uyển Nhi nói luôn.
“Anh, em đi cùng anh!”, Âu Dương Ngọc Quân cũng lập tức lên tiếng.
“Không cần, mọi người tiếp tục hồi phục sức khỏe, chủ yếu là bố vợ tôi vẫn đang trong phòng phẫu thuật”.
Diệp Phàm lắc đầu cự tuyệt, không cần phải đưa tất cả mọi người đi cùng.
Sau đó Diệp Phàm chọn mấy đồ dùng cho trị thương trong đống chiến lợi phẩm của Lăng Tiêu Sơn.
“Diệp Phàm, tôi kiểm tra rồi, chuyến bay sớm nhất đến Thanh Hải cũng phải bốn tiếng sau mới có, đến lúc đó có thể sẽ muộn một chút”, Linh Hồ Uyển Nhi cầm điện thoại bảo.
“Không được, bốn tiếng chắc chắn không kịp”.
Diệp Phàm cau mày, nếu lúc này có máy bay riêng, trực tiếp bay đến đó thì tốt biết mấy!
Chỉ có điều anh đang nghĩ đến những người mình quen biết, xem có ai có máy bay riêng không?
Diêm Thiết Sơn?