Hàn Tử Di nghĩ một chốc rồi gật đầu nói: “Có, người phụ nữ đó nói thêm cái gì mà chị là mệnh Chu Tước, cho dù bây giờ không đi theo cô ta thì tương lai cũng sẽ bị người ta cướp đi, với lại, với lại…”
Hàn Tử Di liếc nhìn Linh Hồ Uyển Nhi, ngập ngừng ấp úng, Linh Hồ Uyển Nhi đột nhiên bật cười: “Cô nhóc cứ nói đi, không cần quan tâm đến tôi!”
Gương mặt Hàn Tử Di hơi ửng đỏ: “Với lại cô ta còn nói cơ thể chị không còn trinh nguyên, nhưng mệnh hoả vô cùng dồi dào, với cả bộ dạng cũng rất kỳ lạ…”
“Khụ…”
Diệp Phàm ho khan một tiếng nhưng cũng không có vẻ gì khác. Hàn Tuyết là vợ anh, hai người người quan hệ vợ chồng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng còn cái mệnh hoả gì đó lại khiến anh cau mày,. Người có ngũ tạng, theo góc độ Đông y mà nói thì ngũ tạng đều có hoả, càng ít càng tốt, nhiều quá hoá dở.
Nhưng anh lại chưa từng nghe đến thuật ngữ mệnh hoả này, nhưng Đông y bác đại tinh thâm, cũng có thể chỉ là cách nói khác mà thôi.
“Anh rể, có phải anh biết bọn họ là người ở đâu đúng không?”, Hàn Tử Di nhạy cảm nhận thấy được gì đó, vội mở lời hỏi.
“Cũng có chút suy đoán, nhưng vẫn chưa thể chắc chắn…”
Diệp Phàm nói tương đối lập lờ nước đôi, bởi vì anh đoán người đưa Hàn Tuyết đi là đến từ núi Thập Vạn.
Thế giới đó ngăn cách với xã hội hiện đại, nhưng dựa theo những gì Thanh Tùng Tử nói, tuy là điểm quan trọng của trận pháp đã bị suy chuyển nhưng vẫn rất khó để người ta đi ra ngoài với quy mô lớn.
Nếu như đối phương thật sự là người đi từ nơi đó ra thì thật sự phiền phức. Anh muốn tìm ra được Hàn Tuyết cũng vô cùng khó khăn.
Bởi vì có rất nhiều tông sư không thể tìm
ra được lối vào của núi Thập Vạn, nếu anh muốn tìm được thì việc đó cũng khó như lên trời vậy.
“Ai là người nhà bệnh nhân…”
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ bước nhanh ra ngoài, trong tay cầm một xấp tài liệu.
“Tôi là con gái ông ấy…”, Hàn Tử Di vội nói.
“Cô là con gái ông ấy à!”
Bác sĩ nói xong sau đó chỉ tay vào Diệp Phàm: “Anh thì sao?”
“Tôi là con rể ông ấy”, Diệp Phàm nói.
“Vậy anh đến ký tên đi!”. Bác sĩ đưa tập tài liệu trong tay cho Diệp Phàm.
“Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch?”
Bên trên tờ giấy viết mấy chữ này, Hàn Tử Di lập tức oà khóc: “Bác sĩ, bố tôi rốt cuộc sao rồi, mọi người nhất định phải cứu lấy ông ấy…”
“Người bệnh bị đâm thủng dạ dày, xuất huyết quá nhiều, không phải vết thương bình thường mà giống như bị trúng độc. Vì vậy chúng tôi đã hết sức rồi, xin nén bi thương…”. Bác sĩ trầm giọng nói.
“Bị trúng độc?”
Diệp Phàm cau chặt mày, lập tức quay sang Hàn Tử Di: “Bố đã ăn những gì?”
“Có uống thuốc, lúc đó bố bị ho ra máu, người phụ nữ đó lấy một cái bình ngọc đổ ra một viên thuốc màu vàng kim nói là Kim Sang Dược, sau khi bố uống thì nửa tháng sau sẽ khoẻ”.
“Vậy mọi người uống rồi?”
“Không có, bố cầm lấy nhưng không uống. Người phụ nữ đó liền dùng ngón tay búng ra bắn vào, viên thuốc vàng đó rơi thẳng vào trong miệng bố, muốn nhổ cũng không nhổ ra được. Sau khi chị đi thì bố liền ngã xuống đất ho ra máu…”