Sắc mặt Diệp Chấn Hà lạnh như băng, nhà Âu Dương đang xem thường nhà họ Diệp của ông cụ sao?
“Ấy, đó là Lâm Hồng Dương, quả nhiên nhà họ Lâm không an phận mà!”
Đột nhiên Diệp Hiền lên tiếng, lúc này cửa xe nhà họ Lâm mở ra, Lâm Hồng Dương là người đứng đầu nên đương nhiên phải lên trước.
Bóng dáng ông ta xuất hiện trong màn hình giám sát bị Diệp Hiền nhận ra.
“Anh, chúng ta hành động chứ?”, Diệp Hiền nhìn đám người trong màn hình lên tiếng.
“Hành động, nhưng giữ lại một phần ba lực lượng chưa nên xuất hiện, tôi lo rằng đây là đội tiên phong, đến đánh tiếng thôi”, Diệp Chấn Hà âm trầm nói.
“Vâng, vậy thì sẽ giữ lại một phần ba”.
Dứt lời, Diệp Hiền cầm bộ đàm và bắt đầu ra lệnh.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, cổng lớn đang rộng mở lại dần đóng sập lại, sau đó có rất nhiều tấm lưới từ trên trời rơi xuống.
“Có bẫy, mau trốn đi…”
Không ít người hét lên, chỉ thấy trên mái nhà bốn phía, cách mỗi đoạn lại có một người cầm súng bắn lưới, những tấm lưới lớn chính là được bắn ra từ đó.
Những tấm lưới nhanh chóng bao phủ bên dưới, liền sau đó là thấy người nhà
họ Diệp vây chặt từ bốn phương tám hướng.
“Giết cho tôi, không cần biết sống hay chết!”
“Giết!”
Người nhà họ Diệp hét to, cầm theo mã tấu xông vào người nhà Âu Dương và nhà họ Lâm, bọn họ không hề có ý bàn bạc gì, trực tiếp lao vào chém giết.
“Khốn khiếp, đánh trả, đánh trả cho tôi…”
Âu Dương Nghị gầm lên, giơ tay xé toạc tấm lưới đang bao phủ.
“A…”
Thời khắc tấm lưới bị xé toạc, Âu Dương Nghị rống lên, âm thanh chất chứa đầy sự đau đớn.
Hai tay của lão đang be bét máu, chi chít vết thương, lúc này lão mới phát hiện ra trên tấm lưới có vô vàn gai nhọn, hơn nữa còn gắn đầy móc câu.
Do bất cẩn nên hai tay lão không được bao bọc bởi khí kình, cho nên những gai nhọn sắc bén kia trực tiếp đâm vào lòng bàn tay lão ta.