Diệp Phàm không nói gì, anh chỉ nhìn Chu Tình một cái thật sâu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Vợ anh sắp tan ca rồi, anh phải đi đón cô ấy.
Sau khi Diệp Phàm ra khỏi khách sạn, Chu Tình lấy điện thoại ra.
“Tiểu Phàm chịu về rồi, thằng bé đã đồng ý.
Nhưng Tiểu Phàm khác với thông tin điều tra được, nó biết võ.." "Được, vậy cứ để A Trung ở lại đây.
Ba tháng sau, nó sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp."
Sau khi tắt máy, Chu Tình không nói gì nữa, chuyện xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bà ta.
Theo thông tin mà bà ta nhận được, Diệp Phàm tới nhà họ Hàn ở rể.
Nhà họ Hàn cũng coi như một gia tộc nhỏ khá giàu có ở thành phố Cảng, tổng tài sản gần một trăm triệu tệ.
Nhưng trong mắt bà ta và nhà họ Diệp, nhà họ Hàn chẳng là gì hết.
Vậy mà Diệp Phàm lại tới đó ở rể, bọn họ không thể chấp nhận được chuyện bôi nhọ danh tiếng của gia tộc như thế, nếu không vì bất đắc dĩ thì có lẽ cả đời này bọn họ cũng không tìm Diệp Phàm.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Diệp Phàm khởi động chiếc Passat màu đen, lái tới công ty thương mại Thiên Bảo.
Hàn Tuyết vợ anh là quản lý công ty thương mại này.
Tập đoàn Thiên Bảo là tập đoàn mang tính tổng hợp của nhà họ Hàn, công ty thương mại Thiên Bảo là một công ty con của nó.
Hơn nửa tiếng sau, chiếc Passat màu đen lái tới khu vực đỗ xe của công ty thương mại Thiên Bảo.
Chưa tới mười phút là một cô gái mặc váy hoa với dáng người thướt tha và khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp đã bước ra.
Đây chính là Hàn Tuyết vợ anh, nữ thần số một nổi tiếng là bông hoa trong giới kinh doanh của thành phố Càng, là tiểu thư của nhà họ Hàn giàu có.
Hai năm trước, bởi vì thầy anh nên ông nội của Hàn Tuyết là Hàn Thiên Bảo, đồng thời cũng là người điều hành nhà họ Hàn đã bắt Hàn Tuyết kết hôn với Diệp Phàm, làm chấn động cả giới kinh doanh.
Người đẹp số một trong giới kinh doanh của thành phố Cảng gả cho một người đàn ông không có tiếng tăm gì, hơn nữa còn tới nhà ở rể, khiến biết bao chàng trai trẻ tuổi tài hoa buồn bã không thôi.
Nhưng điều mà không ai ngờ tới là sau khi bọn họ kết hôn không lâu, Hàn Thiên Bảo đã qua đời vì một vụ tai nạn giao thông.
Sau khi Hàn Thiên Bảo qua đời, mọi chuyện trong nhà họ Hàn đều do vợ Hàn Thiên Bảo là Vương Thài Anh quản lý Có người đồn rằng Diệp Phàm tới ở rể mới "khắc chết" Hàn Thiên Bảo, khiến cả nhà họ Hàn căm hận Diệp Phàm, chỉ có Hàn Tuyết là ngoại trừ.
Lúc Hàn Tuyết cách chiếc xe khoảng năm mét, Diệp Phàm vội vàng mở cửa sau ra để cô lên xe.
"Hàn Tuyết, chúng ta đi đâu đây? Về nhà hay tới nơi nào khác?"
Hàn Tuyết nhíu mày, có vẻ như tâm trạng không tốt cho lắm, cô bực bội nói: “Anh có biết hôm nay là ngày gì không? Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi?"
Diệp Phàm hơi sửng sốt, khỏe miệng hiện lên một nụ cười khổ.
Bởi vì chuyện của mẹ anh nên anh quên mất hôm nay là ngày gì.
Diệp Phàm chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm.
Anh khởi động xe, chạy theo hướng tới biệt thự nhà họ Hàn ở vùng ngoại ô của thành phố Cảng.
Hôm nay là cuối tháng, cứ vào ngày này hàng tháng, con cháu đang giữ các chức vị trong gia tộc đều phải về biệt thự nhà họ Hàn để báo cáo kết quả công tác cho Vương Thài Anh – bà cụ cầm giữ mọi quyền hành trong gia tộc.
Căn cứ theo thành tích của từng công ty con, bà ta sẽ quyết định chia phần trăm hoa hồng, Diệp Phàm biết lí do vì sao tâm trạng của Hàn Tuyết lại không tốt.
Mấy hôm trước công ty thương mại do Hàn Tuyết quản lý đã ký một đơn hàng lớn, nhưng yêu cầu của bọn họ là bắt Hàn Tuyết đi biển uống rượu du ngoạn vài ngày với tổng giám đốc bên kia rồi mới ký hợp đồng.
Hàn Tuyết không đồng ý.
Cô từ chối thằng thừng, ai ngờ đối phương lại định cưỡng bức cô, Diệp Phàm trùng hợp chạy tới và bắt gặp cảnh ấy.
Một phút không kiểm chế được bản thân, Diệp Phàm đã thẳng tay nện cho tên kia một trận, đơn hàng lớn cũng tan thành mây khói, thành tích thì càng không cần phải nói tới nữa.
Hôm nay trở về nhà họ Hàn, chắc chắn bọn họ sẽ bị hắt hủi.
Thế nhưng Hàn Tuyết rất biết ơn Diệp Phàm vì đã ra tay, vấn để duy nhất là anh đánh quá nặng tay, suýt chút nữa đối phương đã báo cảnh sát.
Suốt dọc đường đi, bọn họ không trò chuyện gì với nhau.
Người đàn ông này chỉ biết đưa đón cô đi làm hằng ngày, Hàn Tuyết chẳng có gì để nói với anh hết.
Không có học vấn, không có tài năng, hai năm qua Diệp Phàm chưa bao giờ đi