Phá Quân Mệnh

Chương 226


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiền tài có thể làm con người động lòng, mấy tên côn đồ này lập tức trở nên điên cuồng, từng người hét lên lao đến chỗ Diệp Phàm.  

Diệp Phàm nhàn nhã cười, nhảy lên từ trên ghế ông chủ, trở tay túm lấy cái ghế vung vào đám người đang lao đến.  

“Vụt…”  

Advertisement

Sức lực của Diệp Phàm rất lớn, đám người đang lao đến bỗng bị đánh ngã ra sau.  

Đối phương có rất nhiều người nhưng Diệp Phàm không hề sợ.  

Advertisement

Anh vươn tay giật lấy một cây côn nhị khúc, anh vung cây côn nhị khúc một hồi, hiện trường trở nên hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

“Rầm rầm rầm…”, mấy người đàn ông ở phía trước bị anh đánh sứt đầu mẻ trán, kêu gào thảm thiết ngã xuống đất.  

Người xưa nói gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm, kẻ nào gan dạ thì sẽ thắng. Diệp Phàm không ngốc đến mức đánh bằng tay không, anh đánh bằng cây côn nhị khúc để tiết kiệm bớt không ít sức lực.  

Diệp Phàm quá mạnh, đám người đến gần anh, không ai mà không bị thương, đây là đả kích rất lớn đối với những người này.  

“Tránh ra, để người cầm dao lên…”  

Phía sau vang lên một tiếng hét lớn, đám người bèn tránh đường, mười mấy người vẻ mặt hung dữ, xé hết toàn bộ giấy bọc dao thép.  

“Thằng ranh, mày chết chắc rồi, bây giờ đầu hàng không kịp nữa rồi”, Diêm Thiết Sơn hét lên.  

Diệp Phàm chỉ cười chế giễu, đám người này nhìn thì có vẻ hung hăng, đánh nhau ở đầu đường xó chợ thì còn được nhưng trong mắt anh, chúng chỉ là một đám ô hợp không hơn không kém.  

Anh phát
ra một tiếng huýt dài, sau đó đá bay một người rồi vung cây côn nhị khúc về phía đám người cầm dao.  

Động tác rất nhanh rất chuẩn.  

“A…”, một kẻ cầm dao bị Diệp Phàm đập trúng, máu mũi chảy ra như suối.  

Rất nhanh sau đó, mười mấy người đàn ông chỉ còn lại một tên hoảng sợ, bất an cầm dao đứng đó. Mấy tên cầm dao này đều bị thương nặng hơn mấy tên không cầm dao.  

“Mày… đừng qua đây…”, tên cầm dao vừa lắc con dao thép vừa hét lên, những người cầm gậy gộc khác đều ngây người không dám bước đến ngăn cản.  

“A…”  

“Bụp”.  

“Đại ca tha cho em đi, em đã vứt dao rồi, không không chém nữa…”, người đàn ông khiếp sợ quỳ xuống, nhưng Diệp Phàm còn chưa động đậy một bước, chỉ hét lên một tiếng đã dọa hắn quỳ xuống luôn rồi.  

“Vô dụng!”  

Diêm Thiết Sơn tức đến đỏ mặt, đây là đàn em của hắn ta, mình còn chưa nói gì mà đã dám tự ý nhận thua khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ mất mặt.  

“Còn ngây ra đó làm gì? Kéo thằng vô dụng này ra ngoài cho tao”.  

“Tất cả mọi người đánh gãy một cánh tay thưởng năm trăm ngàn, một cái chân thưởng một triệu…”  


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện