Phá Quân Mệnh

Chương 229


trước sau

Bởi vì hắn ta cũng đã từng giết người!  

Lúc bắt đầu khai thác mỏ, cũng từng có những mưu kế không mấy sạch sẽ.  

"Đừng giết tôi mà, tôi thật sự không có ý định đó, thật sự không có ý định làm hại người thân của cậu..."  

Advertisement

Đường đường một người đàn ông như Diêm Thiết Sơn mà lúc này nước mắt nước mũi tèm lem: "Nếu muốn đụng vào người thân của cậu, tôi đã đụng vào từ lâu rồi, không đợi đến bây giờ đâu, tôi chỉ thích sưu tầm bảo vật thôi, vì biết cậu không muốn bán, tôi mới đành nảy ra kế sách tồi tệ này..."  

"Tôi van xin cậu tha cho tôi đi, muốn Diêm Thiết Sơn tôi làm gì cũng được, chỉ cần tha cho tôi một mạng này thôi..."  

Vẻ mặt Diệp Phàm giá rét, hừ lạnh nói: "Mày nên cảm thấy may mắn vì mày chưa ra tay, nếu như đã có chuyện xảy ra, thì bây giờ mày chỉ còn là một thi thể mà thôi".  

Advertisement

"Tôi chưa làm gì cả, cảm ơn cậu đã tin tôi, tôi có thể nói cho cậu biết một bí mật...", Diêm Thiết Sơn kêu lên.  

"Nói!"  

"Tôi biết ai là người đã tìm lính đánh thuê đối phó cậu, tôi có thể nói cho cậu biết".  

Diệp Phàm thờ ơ, cho hắn cơ hội mở miệng.  

Diêm Thiết Sơn liếc nhìn bả vai đang ứa máu của mình, cầu xin tha thứ: "Tôi sẽ nói cho cậu biết, trước hết cậu có thể..."  

"A..."  

Hắn ta còn chưa dứt lời, Diệp Phàm đã xoay Long Lân đang cắm trong bả vai hắn ta nửa vòng.  

Đau đớn làm cho cả cơ thể hắn ta run lên, dường như sắp bất tỉnh.  

"Bây giờ còn dám ra điều kiện nữa à?", Diệp Phàm nhàn nhạt nói.  

Diêm Thiết Sơn đau đến mức nước mắt nước mũi đều tuông, hắn ta vội lau đi rồi nói: "Chính là Phan Khôn, người đứng đầu trong những bậc thầy đồ cổ ở Cổ Ngoạn Thành, ông ta là người đã tìm lính đánh thuê nước ngoài đối phó cậu".  

"Thế à?"  

Diệp Phàm lắc đầu, bàn tay cầm Long Lân lại sắp tăng thêm sức: "Không cần mày nói thì tao cũng đoán được, tin tức này chẳng có ích gì cho tao cả".  

"Không, có ích mà!"  

Diêm Thiết Sơn điên cuồng hét lên: "Phan Khôn là
tên gian manh, vì an toàn của mình đã tạo ra hang ổ ở khắp nơi trong thành phố Cảng, tôi có thể dẫn cậu đi tìm ông ta, không thì xác suất tìm được ông ta rất thấp, một khi ông ta đã đánh hơi được, ông ta sẽ nhanh chóng trốn ra nước ngoài, rồi tiếp tục tìm cách đối phó cậu từ xa..."  

Vì mục đích sống sót, Diêm Thiết Sơn không giấu giếm gì cả, khai ra hết toàn bộ.  

Chân mày Diệp Phàm nhíu lại rồi giãn ra, anh hỏi: "Làm sao tao biết được mày có lừa tao hay không? Mày nói ông ta thỏ khôn đào ba hang, vậy làm sao mày dẫn tao đi tìm ông ta được?"  

Nghe thế, Diêm Thiết Sơn liền biến sắc, hắn ta như đang nghĩ xem có nên nói rõ cho Diệp Phàm biết hay không.  

Nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt rét lạnh của Diệp Phàm, hắn ta nghiến răng nói: "Tên này là kẻ trộm mộ, thích cả cược ngọc, sở thích tôi và ông ta khá giống nhau, hầm mỏ của tôi cũng có khi đào ra được vài món ngon, bọn tôi đều làm ăn phi pháp, vì muốn biết được đường đi nước bước của ông ta, tôi đã gài người phụ nữ của tôi bên cạnh ông ta".  

Sau khi nghe xong, Diệp Phàm cảm thấy hết sức ngạc nhiên, vẻ mặt cũng trở nên méo mó.  

Tò mò hỏi: "Mày dâng người phụ nữ của mày cho ông ta xài sao?"  

Diêm Thiết Sơn lúng túng, nhắm mắt nói: "Tôi cũng không còn cách nào khác, tên này cũng là chuyên gia chơi đồ cổ, trộm mộ, thường hay có những món đồ ngon, dù tôi còn phải quản lý công ty khai thác mỏ Tây Sơn, nhưng vẫn có niềm say mê quá lớn với sưu tầm". 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện