Lưu Thế Huân không kiềm chế được cơn tức, Diệp Phàm dám ra vẻ ta đây trước mặt hắn ta, còn ngay trước mặt hai cô gái cực kỳ xinh đẹp nữa chứ!
Diệp Phàm cười khẽ một tiếng, nói: “Đây là vợ tôi, anh muốn cua vợ tôi ngay trước mặt mọi người à?”
Vừa dứt lời, Hàn Tuyết hung dữ lườm Diệp Phàm một cái.
Cái gì gọi là “cua vợ tôi” đây hả? Thật khó nghe!
Vu Hân Tuệ ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, không ngờ anh lại là chồng của Hàn Tuyết.
Thời đại học, Hàn Tuyết là hoa khôi giảng đường nổi tiếng, không ngờ cô lại đã lấy chồng rồi.
Ngôn Tình Sủng
“Ha ha ha…”
Lưu Thế Huân bỗng cười phá lên, ngông cuồng và lạnh lùng tột độ.
“Mày nói đúng, ai chẳng thích cua người đẹp như thế? Hôm nay Lưu Thế Huân tao cua chắc rồi, mày làm gi được đây?"
"Người đẹp, cô theo tôi đi, chỉ cần hầu hạ tôi cho tốt thì cô có thể tùy ý lựa chọn Porsche, Ferrari hoặc là biệt thự ở Tân Hải, mỗi tháng tôi còn cho cô một trăm ngàn nữa.
Chỉ cần cô đồng ý thì chiếc xe này sẽ thuộc về cô”.
Vừa nói, Lưu Thế Huân vừa lấy chìa khóa xe Porsche ra, lắc lắc trên không trung.
Cảnh tượng này khiến các nhân viên trong cửa hàng phải nhìn Hàn Tuyết bằng ánh mắt hâm mộ.
Nếu là cô thì bọn họ sẽ lập tức nhào vào lòng Lưu Thế Huân, chẳng cần do dự một chút nào.
Nhìn thấy những ánh mắt ngưỡng mộ của đám nhân viên, trên mặt Lưu Thế Huân hiện lên nụ cười đắc ý.
Hắn ta không tin mình quăng tiền ra mà còn không câu được cô em này.
Thế nhưng vẻ mặt của Hàn Tuyết càng thêm lạnh lùng, cô tức giận nói: “Loại cặn bã, mang về cho mẹ anh dùng đi".
Cho mẹ tôi dùng?
"Mẹ kiếp, mày muốn chết hả!", vẻ mặt của Lưu Thế Huân lập tức trở nên phẫn nộ, hắn ta giơ tay lên định đánh Hàn Tuyết.
“Rầm!"
Thế nhưng chân của Diệp Phàm nhanh hơn hẳn tay của Lưu Thế Huân, anh giáng một cú đá thật mạnh vào bụng hắn ta.
Giá treo quần áo đổ rầm, quần áo rơi đầy đất, Lưu Thế Huân hét lên thật to.
Diệp Phàm vẫn không dừng tay, anh tiến lên đạp vào ngực Lưu Thế Huân.
"A!", mấy cô gái kêu lên thất thanh, đám đàn ông thì thay đổi sắc mặt.
Vu Hân Tuệ vô thức che miệng hô hào, diễn biến sự việc đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta rồi.
Chỉ có Hàn Tuyết là vẫn khá bình tĩnh.
Cô đã từng thấy Diệp Phàm đánh nhau, mấy người đàn ông trưởng thành cũng chẳng làm gì được anh, vậy nên trong lòng cô không hề cảm thấy sợ hãi.
Đây chính là lý do mà cô không chịu cúi đầu trước Lưu Thế Huân, Diệp Phàm mang tới cảm giác an toàn cho cô, ít nhất là về vấn đề an toàn cá nhân.
"Thằng khốn, mày dám đánh tao! Tao là Lưu Thế Huân đó, buông tao ra!"
Lưu Thế Huân ôm chân Diệp Phàm gào thét, trông vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Thế nhưng chân Diệp Phàm như ẩn chứa sức nặng ngàn cân, cứ đặt vững trên ngực Lưu Thế Huân.
"Lưu Thế Huân cái chó gì, tao không biết, quỳ xuống xin lỗi tao mau!", dứt lời, Diệp Phàm nhấc chân lên, lạnh lùng nhìn Lưu Thế Huân.
"Cậu Lưu, cậu không sao chứ?", quản lý đứng bên cạnh hoàn hồn lại, vội vàng chạy tới đỡ Lưu Thế Huân dậy.
“Cút! Trông tôi giống không sao lắm hả?", Lưu Thế Huân đẩy quản lý ra, đứng lên với vẻ mặt dữ tợn.
“Anh à, dừng lại ở đây có được không? Đây là cậu Lưu của tập đoàn Đằng Tuấn, tôi khuyên hai người nên biết điểm dừng, dù sao cũng không có tổn thất gì cả", quản lý quay đầu lại vội vàng nói với Diệp Phàm, đồng thời nhảy mắt ra dẫu với Vu Hân Tuệ.
Ông ta không thể để Lưu Thế Huân thật sự quỳ xuống đây được, cậu ấm con nhà giàu như thế này là sĩ diện nhất, nếu quỳ xuống ở đây thì chắc chắn sau này hắn ta sẽ thường xuyên tới kiếm chuyện mất.
“Tiểu Tuyết, hay là bỏ đi”.
Vu Hân Tuệ cắn môi nói.
Cô ta không thể dây vào Lưu Thế Huân được, sau khi Hàn Tuyết đi, cô ta vẫn phải tiếp tục làm ở đây để nuôi cả gia đình, thôi thì nhắm mắt cho qua vậy.
Hàn Tuyết gật đầu nói “Diệp Phàm, bỏ đi”.
Bọn họ chịu bỏ qua, nhưng Lưu Thế Huân thì không Hắn ta nhìn Diệp Phàm, hung tợn nói "Đánh cậu đây mà đòi đi, nào có dễ dàng như thế? Sau này tao sống ở cái thành phố Cảng này thể nào nữa đây?”
"Trong cả cái thành phố Cảng này, mày là người đầu tiên dám đánh tao ngay trước mặt mọi người, tao cũng phải nói là mày rất gan dạ".
"Nhưng nếu mày quỳ xuống trước mặt tao, sau đó đưa hai con ả này lên giường tao, thì tao sẽ suy xét đến việc tha cho mày, nếu không thì cứ chờ đợi sự trả thù của tao đi!”
Lưu Thế Huân nói với vẻ mặt dữ tợn, hắn ta đã chơi mười mấy