Da đầu Hàn Tuyết có chút tê dại, Lưu Tú Cầm vậy mà đã đem tin tức mua xe đăng lên vòng bạn bè.
Đây là không chừa lại cho bản thân bất kỳ đường lui nào mà!
Lưu Tú Cầm yêu thể diện đến nhường nào, cô hoàn toàn hiểu rõ, nếu không mua chiếc xe này, mặc dù không đến mức tự tìm tới cái chết nhưng quan hệ mẹ con chắc chắn sẽ có rạn nứt.
Mà Hàn Tuyết nếu thuận theo sự càn quấy này của Lưu Tú Cầm, cái nhà này cũng sẽ cứ như vậy tan vỡ, Hàn Tuyết bất lực chỉ có thể nói: "Mẹ, mẹ đứng lên trước, để con nghĩ xem có cách nào không".
Lưu Tú Cầm ngừng khóc ngay lập tức, nhanh nhẹn trượt dậy, đáp: “Mẹ biết Tiểu Tuyết hiếu thuận, mẹ không khóc nữa, con nhanh đi nghĩ cách đi" Hàn Tuyết thấy cảnh này thì đau đầu, xoay người rời khỏi căn phòng của Lưu Tú Cầm.
Sau khi cô trở lại phòng, liền nhìn thấy Diệp Phàm đang thu xếp lại chăn đệm năm dưới dất của mình.
Cô vội vàng bước tới, nắm chặt lấy tay anh, nhe giọng nói: "Không cần trải vội”.
Diệp Phàm quay đầu nhìn Hàn Tuyết, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, cười đáp: "Sao thế? Có chuyện gì à?”
Hàn Tuyết không biết phải nói như thế nào, hơn một triệu tệ, trong tay cô chắc chắn không có, chỉ có Diệp Phàm, anh liệu có hơn một triệu đó không?
Trực giác nói với cô rằng Diệp Phàm có, chắc chắn là có.
Cô không thể vì mua xe mà sử dụng tiền công, bởi như vậy chắc chắn sẽ bị bà cụ phát hiện ra.
Lợi bất cập hại!
Thấy Hàn Tuyết ngượng nghịu, anh cười nói: "Mẹ có phải là lại làm khó em không? Vừa rồi khi đi qua cửa, anh lờ mờ nghe được bên trong có tiếng khóc, có chuyện gì cứ nói với anh”.
"Chính là.
.
mẹ nhìn trúng một chiếc xe và muốn mua trước khi sinh nhật bà nội, nhưng quan trọng đó lại là một chiếc Porsche Cayenne.
.
”,Hàn Tuyết thuật lại với Diệp Phàm chuyện đã xảy ra.
Diệp Phàm nghe xong cười nói: "Anh cho em một triệu!”
"Anh…"
Hàn Tuyết giật mình kinh ngạc, cô không nghĩ tới Diệp Phàm sẽ dứt khoát đồng ý như vậy, 1 triệu tệ đấy, anh đồng ý mà không chớp mắt.
Bây giờ không phải là lúc suy xét, cô vội vàng nói "Diệp Phàm, đợi tôi được chia hoa hồng, một triệu này tôi nhất định sẽ trả lại anh, tôi bây giờ sẽ viết giấy nợ cho anh rối ấn dấu tay".
Vừa nói cô vừa muốn tìm giấy bút đưa cho Diệp Phàm viết giấy nợ nhưng lại bị anh giang tay kéo lại, ngăn lại bước chân.
Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt Diệp Phàm chìm đắm sự yêu chiều nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ không tỳ vết của cô mà nói: "Anh là chồng của em, cho em tiền là việc hiển nhiên, đừng nói tới một triệu, cho dù một trăm! dù sao của anh cũng là của em, không cần viết giấy nợ, nếu không anh sẽ tức giận đó".
Diệp Phàm suýt nữa thì đã nói ra con số một trăm, may mà anh phản ứng nhanh, nếu không Hàn Tuyết sẽ tưởng rằng anh đang nói mê, có thể nhưng là một trăm triệu.
Nhưng anh thực sự có số tiền đó!
"Vậy… cảm ơn anh, nhưng tôi nhất định sẽ trả lại cho anh”, bị Diệp Phàm nhìn như vậy khuôn mặt xinh đẹp của cô thoắtt ửng hồng, nói xong lời này liền giằng lại tay, chạy nhanh vào phòng tắm trong phòng.
Không lâu sau đó từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước tí tách.
Kính của phòng tắm được làm từ thủy tinh mờ nên không thấy rõ cảnh tượng bên trong, nhưng lại có thể nhìn thấy đường nét cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện trong kính.
Đuờng cong hoàn hảo đó có thể khiến bất cứ ai phát cuồng.
Trước kia khi Hàn Tuyết đi tắm đều đuổi Diệp Phàm ra khỏi phòng.
Lần này có lẽ là do cô quên.
Chi là, Diệp Phàm lại không biết, trong buồng tắm lúc này Hàn Tuyết đứng dưới vòi hoa sen, để mặc cho dòng nuớc làm ướt thân mình, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng.
Nghĩ tới việc cô đang bên trong tắm rửa, Diệp Phàm lại đang ở bên ngoài, khiến cô có loại cảm giác như bị nhìn trộm, rất kỳ diệu.
.
Diệp Phàm ở bên ngoài không ngừng suy nghĩ miên man bất định cho tới khi tiếng nước dừng lại, Hàn Tuyết bước ra ngoài trong bộ đồ ngủ cúp ngực bằng lụa.
Mặc dù đồ ngủ có chút bảo thủ không hề lộ liễu nhưng lại thấp thoáng xương quai xanh tinh xảo còn đọng vài giọt nước, ngược lại càng thêm phần xinh tươi quyến rũ.
Thấy ánh mắt Diệp Phàm thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía mình, khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết lại đỏ lên, nói với giọng quở trách: "Nhìn cái gì, nhanh đi tắm đi, người anh hôi chết được!”
Diệp Phàm cười ha ha, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Trong phòng vẫn còn phảng phất một hương thơm nhàn nhạt cùng bộ đồ lót cô vừa thay xong chưa kịp cất đi.
Siêu cấp phúc lợi!
Nếu không phải là không thích hợp thì Diệp Phàm đã muốn