Thành kiến đã đi sâu vào xương, cộng với sự dối trá của bọn Diệp Tử Long tạo ra khiến bóng ma trong lòng Lưu Tú Cầm càng lúc càng không thể kiềm chế, cuối cùng nuốt phải Độc Sang Đan, cả người mọc đầy nhọt độc mà chết thảm thương.
Ở thủ đô, phòng nghị sự nhà họ Lâm, tộc trưởng nhà họ Lâm - ông nội của Lâm Thanh Đế - Lâm Mậu Quốc ngồi ở vị trí chính, sắc mặt lạnh lùng.
Trước mặt ông ta, một người đàn ông trung niên đang quỳ, đây là con trai cả của ông cụ- Lâm Hồng Hải, đồng thời cũng là bố của Lâm Thanh Đế.
“Nghịch tử, tự mình huy động sức mạnh của nhà họ Lâm, con có biết chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào đối với nhà họ Lâm chúng ta không?”, Lâm Mậu Quốc giơ cây gậy đập vào cánh tay Lâm Hồng Hải.
Chỉ một cú đập, cánh tay của Lâm Hồng Hải đỏ lên ngay lập tức, thậm chí còn rỉ ra máu!
“Anh cả, anh làm như vậy là đang trực tiếp khai chiến với nhà họ Diệp, quan trọng nếu thật sự gi3t chết được thì còn đỡ…
Giờ lại rơi xuống biển mất tích? Lỡ như không chết thì đó chính là trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, quá lỗ rồi”.
"Cho dù Diệp Phàm đang trong tình trạng không biết sống chết, ít nhất cũng phải xử lý đám còn lại, thế thì ai biết được là nhà họ Lâm của ta làm ra chuyện đó chứ! Hiện tại, aizz...phiền phức lớn, phiền phức lớn đó..."
Một người đàn ông bên cạnh nén giận nói, đây là em trai của Lâm Hồng Hải - Lâm Hồng Dương, người luôn tranh đấu gay gắt với Lâm Hồng Hải, nhưng luôn bị Lâm Hồng Hải đàn áp.
Lâm Thanh Đế có thể huy động nhiều nhân mã của nhà họ Lâm như vậy tất cả đều do một mình Lâm Hồng Hải âm thầm trợ giúp, ông ta là ông cả của nhà họ Lâm.
Về cơ bản, ông ta là người chịu trách nhiệm mọi chuyện lớn nhỏ của nhà họ Lâm, Lâm Mậu Quốc đã rất ít can thiệp vào mọi chuyện trong gia tộc, vì vậy ông ta đã bí mật huy động nhiều nhân mã như vậy, cho dù có người phát
hiện thì cũng không có ai nói gì.
"Hồng Hải, con làm bố quá thất vọng, năm gia tộc lớn thủ đô tuy cạnh tranh lẫn nhau, nhưng cũng lợi ích và quan hệ dính liền với nhau, đều có liên kết vô cùng chặt chẽ;
Con hành động như vậy đã hoàn toàn biến nhà họ Diệp thành kẻ thù của chúng ta, còn là kiểu không chết thì không ngừng!”
Lâm Mậu Quốc hận sắt không thành thép rống giận, Lâm Hồng Hải cũng vô cùng tức giận, tức giận Lâm Thanh Đế đã khiến ông ta thất vọng.
Cho dù Diệp Phàm rơi xuống biển thì cũng nên gi3t chết bọn Hàn Tuyết, Âu Dương Ngọc Quân, đến lúc đó chết không đối chứng, ai có thể nắm thóp được bọn họ chứ?
“Bố, Hồng Hải nguyện ý chấp nhận mọi hình phạt!”, Lâm Hồng Hải trầm giọng nói, ông ta không hề biện bạch cho bản thân, hơn nữa nhà họ Lâm của ông ta thương vong nhiều người như vậy, ông ta nhất định phải chịu trách nhiệm.
"Hừ, con khá lại tự mình hiểu lấy!”
Lâm Mậu Quốc hừ lạnh: "Từ hôm nay, tất cả công việc trong tay con đều giao cho Hồng Dương quản lý đi, sau đó đến nhà họ Diệp chịu đòn nhận tội, cầu xin sự tha thứ của bọn họ".
"Hơn nữa, trục xuất Lâm Thanh Đế ra khỏi nhà họ Lâm để tỏ thái độ hối lỗi!"
Cả người Lâm Hồng Hải run lên, ông ta chỉ có một đứa con là Lâm Thanh Đế, nếu bị trục xuất khỏi nhà họ Lâm, điều này có nghĩa về sau, Lâm Thanh Đế cũng không còn nhận được sự che chở của nhà họ Lâm.
"Thế nào? Con còn không bằng lòng?", Lâm Mậu Quốc tức giận hỏi.
“Hồng Hải không có ý kiến!”, Lâm Hồng Hải cúi đầu.
Lâm Hồng Dương lập tức đứng lên, trịnh trọng nói: "Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ dẫn dắt nhà họ Lâm lên tầm cao mới!”