*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bà nội của Tiểu Liêu cũng đã khoảng bảy mươi tuổi, nhưng cơ thể vẫn còn rất dẻo giai, bằng không bà cụ không thể nào chăm sóc được cho mẹ của Tiểu Liên.
Trên giường, có một người phụ nữ đang nhắm mắt nằm bất động.
Chỉ thấy ngực bà ta vẫn khẽ phập phồng, chứng tỏ người phụ nữ này vẫn còn sống, chỉ có điều bà ta là người thực vật, không có ý thức.
Bà nội của Tiểu Liên ăn mì, Diệp Phàm đưa khăn tay cho Tiểu Liên, để cô ta nhẹ nhàng phủ lên người người phụ nữ đó.
Tiểu Liên dùng ống hút hút canh trong bát, rồi đặt bên miệng người phụ nữ đó, để bà ta hút xuống.
Đây hình như là lần đầu tiên Diệp Hạo nhìn thấy mẹ của Tiểu Liên, tay phải anh đặt lên cổ bà ta, giống như sờ thấy thứ gì đó.
Diệp Hạo có chút không hiểu, có một luồng tâm pháp kỳ lạ từ trong người anh truyền ra, dường như có một nguồn sức mạnh toát ra từ ngón tay, truyền vào trong cổ người phụ nữ đó.
Tâm pháp này là gì anh cũng không biết, nhưng luôn thấy nó bất giác tự chuyển động, anh cảm
thấy tâm pháp này rất lạ, nhờ nó mà vết thương của anh mới có thể nhanh chóng hồi phục.
Sau khi người phụ nữ này uống xong chén canh, Diệp Hạo liền đặt người phụ nữ này nằm xuống giường, bà nội Tiểu Liên lúc này cũng đã ăn xong.
Hai người nói vài câu với bà cụ rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Không ai phát hiện ra, ngón tay út của người phụ nữ này lúc này đang khẽ cử động, vì cử động này rất nhỏ.
“Tiểu Liên, tại sao mẹ cô lại thành ra như vậy?”, trong lúc hai người đang ngồi đối diện ăn mì, Diệp Hạo liền hỏi.
Nghe vậy, gương mặt nhỏ của Tiểu Liên lập tức trở nên giận dữ, tròng mắt chợt đỏ lên.
Cắn răng nói: “Bị ông chủ cá đánh!”
“Ông chủ cá? Là sao?”, Diệp Hạo cau mày nói.
“Ông chủ cá là ông chủ trong làng chài ven biển của bọn tôi, lão ta có một nhóm người, hai tháng trước, bố tôi bắt được con cá ngừ rất quý”.