*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Miêu Tiểu Liên không phải ghen tị với Linh Hồ Uyển Nhi, nhưng vì cô ta quá đẹp, nên Tiểu Liên có cảm giác không nói thành lời.
Tiểu Liên cảm thấy có chút không vui khi nghĩ một người con gái xinh đẹp như vậy lại ở cùng Diệp Hạo.
Giống như lo lắng Diệp Hạo sẽ bị cô ta cướp mất, nên Tiểu Liên liền dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Linh Hồ Uyển Nhi đi tới, giống như nhìn một con hồ ly tinh đang đi tới.
“Anh Diệp, cảm ơn anh...”, Linh Hồ Uyển Nhi đi tới, ánh mắt luống cuống đứng bên cạnh anh.
“Uyển Nhi, đây là Tiểu Liêu, là con gái của chú Miêu!”, Diệp Hạo giới thiệu.
“Chào cô, tôi là Miêu Tiểu Liên!”, Miêu Tiểu Liên tươi cười nói trước. Là chủ nhà, cho nên dù có không vui cũng không được thể hiện ra mặt.
“Tôi là Linh Hồ Uyển Nhi, cô có thể gọi tôi là Uyển Nhi...”, Linh Hồ Uyển Nhi vội vàng đưa tay ra bắt.
“Tôi nghe anh Diệp nói rồi, cô bị người nhà đuổi ra ngoài, rồi chạy tới làng chài chúng tôi?”, Miêu Tiểu Liên nghi ngờ hỏi lại.
“Hai người cứ nói chuyện đi nhá, tôi đi phụ chú Miêu một tay”, Diệp Hạo nói
một câu rồi đi luôn.
Anh cảm nhận rõ sự thù địch nhàn nhạt từ Miêu Tiểu Liên, điều này đủ khiến anh đau đầu, xem ra phải sớm đuổi Linh Hồ Uyển Nhi mới được.
Không nằm ngoài dự đoán, Diệp Hạo vừa đi vào trong bếp, Miêu Kiến Hoa liền hỏi một thôi một hồi.
Phía đông làng chài, một chiếc Toyota đi thẳng tới căn nhà bốn tầng.
Đây chính là nhà ông chủ cá Vương Trường Thắng, tối qua điện thoại của lão ta để trong xe quên không cầm theo, khi ông ta làm xong việc cũng đã hai giờ sáng.
Tối qua Vương Trường Thằng uống say bí tỉ, sáng sớm sau khi sạc điện thoại mới thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, gọi lại mới biết chuyện tối qua Diệp Hạo tìm tới tận nhà.
Vường Trường Thắng vô cùng tức giận, dẫn theo Tượng Vương phóng thẳng về làng chài.