Đợi lúc anh mở mắt ra thì Hàn Từ Di đã tươi cười chạy đi mất.
Diệp Phàm cười trừ, quay vào trong xe, đạp ga phóng đi.
Trong sân trường, Hàn Tử Di mặt ửng hồng, đó là nụ hôn đầu của cô.
Tống Giai Giai tròn mắt kinh ngac nói: "Hàn Tử Di, cậu mạnh bạo thật đó, lúc nãy dám hôn cả anh Diệp.
.
"
Hàn Tử Di nói với vẻ đương nhiên: "Thế thì có sao, anh rể cứu chúng ta, oai phong lẫm liệt như thế, thơm khích lệ một cái thì đã làm sao?"
"Ồ, tớ biết rồi, có phải cậu không hôn được anh ấy, nên ghen tị ngưỡng mộ tớ! "
Tống Giai Giai đỏ bừng mặt vội vã phủ nhận "Còn lâu.
.
”
"Hi hi! "
Hàn Tử Di cười nham hiểm, dùng tốc độ cực nhanh khiến người ta không kịp phòng bị, thơm chụt lên miệng Tống Giai Giai.
"Á.
.
Hàn Tử Di, đồ lưu manh.
.
”
Trong sân trường vang lên những tiếng vui đuà, anh bảo vệ ở cổng trường nhìn vào tay phải đầy vết chai sạn của mình, cất lời cảm thán "Đúng là tuổi trẻ.
.
”
Diệp Phàm gọi điện cho Hàn Tuyết, biết được cô vẫn đang ở công ty, anh chuyến hướng xe tới thương mại Thiên Bảo.
Trong lúc anh đang trên đường đến thương mại Thiên Bảo, có 2 người đang ngồi trong căn phòng cao cấp của một quán trà, vừa thưởng thức trà vừa nói chuyện.
Lưu Tú Cầm nhấp một ngụm trà: "Ngọc Bình, cô tuyệt đối không gạt cháu"
"Cháu đừng thấy Tiểu Tuyết và tên vô dụng kia kết hôn 2 năm rồi, đến chuyện đó còn chưa làm, năm đó hai người kết hôn là do việc ngoài ý muốn, tại ông nội ép buộc mà thôi, chỉ cần cháu vẫn còn tình cảm với Tiểu Tuyết, cô sẽ tạo cơ hội giúp đỡ cho”.
Ngồi đối diện Lưu Tú Cầm là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng thương hiệu Armani, đeo kính gọng vàng, vừa nhìn là biết cậu chủ nhà giàu.
Khổng Ngọc Bình, cậu chủ nhà họ Khổng, một gia tộc mới phất lên ở thành phố Cảng.
Gọi là gia tộc mới phất lên bởi vì nhà họ Khổng xuất phát từ tầng lớp duới của thành phố Cảng, không đến mười năm liền phát triển thành một trong những gia tộc lớn mạnh ở đây.
Thế lực còn lớn hơn nhiều so với nhà họ Hàn, nếu năm xưa không phải do ông nội Hàn Thiên Bảo nhất quyết muốn Hàn Tuyết kết hôn với Diệp Phàm, thì có lẽ giờ Khổng Ngọc Bình mới là con rể của Lưu Tú Cầm.
"Cô Lưu, Tiểu Tuyết kết hôn hơn 2 năm rồi, nhưng cháu vẫn chưa kết hôn, chính vì vẫn luôn thương nhớ cô ấy"
Khổng Ngọc Bình hùng hồn tuyên bố: "Giống như lời cô nói, cái tên Diệp Phàm đó đến công việc cũng chả có, đúng là tên ăn hại của xã hội, loại người này không xứng với Tiểu Tuyết, thậm chí chẳng xứng được sinh sống ở thành phố này, vì hạnh phúc của Tiểu Tuyết, cháu tình nguyện xông pha đầu sóng ngọn gió, giải thoát cô ấy khỏi tên vô dụng đó!"
“Được, được, được! Ngọc Bình, cháu có thể nghĩ được như vậy, cô thật sự rất vui mừng”, Lưu Tú Cầm cực kỳ mừng rỡ, thậm chí còn giả vờ đưa tay gạt nước mắt.
Lưu Tú Cầm: "Ngọc Bình à, phải nhân lúc nóng mà rèn sắt, mai cô sẽ nghĩ cách giải thoát Tiểu Tuyết, hai người gặp nhau trước đã, làm quen lại một chút, dù sao cũng hơn hai năm không gặp rồi”.
Khổng Ngọc Bình vui vẻ, nhanh nhẹn rót thêm trà cho Lưu Tú Cầm: "Vậy thì tốt quá, vẫn là cô Lưu suy nghĩ chu đáo”.
Nhưng Lưu Tú Cầm không lập tức uống trà, mà dường như có chuyện ngập ngừng không biết nói như nào.
Khổng Ngọc Bình thấy vậy thì cười nói: "Cô Lưu có chuyện gì cần cháu giúp một tay không ạ? Chỉ cần là chuyện cháu có thể làm, chắc chắn sẽ dốc hết sức mình!"
“Vậy! Vậy cô nói nhé.
.
”
Lưu Tú Cầm hắng giọng, nói: "Cô đang cần 2 triệu, cháu có thể cho mượn được không?"
Khổng Ngọc Bình nhăn mày: "2 triệu?"
Lưu Tú Cầm sợ Khổng Ngọc Bình từ chối, gấp gáp nói: "Đúng, đúng, tài chính công ty của Tiểu Tuyết có chút vấn đề, tiền nong eo hẹp, đợi gỡ lại rồi cô sẽ lập tức bảo nó trả tiền cho cháu, cô ghi giấy nợ cho cháu cũng được".
Nghe vậy, Khổng Ngọc Bình chỉ cười, đáp: "Có Lưu khách sáo quá, viết giấy nợ gì chứ, ai chứ chẳng nhẽ không tin cô và Tiểu Tuyết, trong vòng 3 ngày cháu sẽ chuẩn bị tiền cho cô, không cần giấy nợ, như vậy xa cách quá rồi!"
"Ai chà, được, được, được.
.
”, Lưu Tú Cầm lập tức cười tươi như hoa, bà ta nhìn Khổng Ngọc Bình, càng nhìn càng cảm thấy mến.
Nghĩ tới Diệp Phàm, lại nghĩ tới Khổng